TIỂU HÙNG TINH
ảnh internet
Lão
chóp bu chuyển qua từ trần, thông báo quốc tang, chỉ thị nhắc nhở thần dân phải
tuôn nước mắt để tỏ lòng đau thương
vô hạn. Hai Củ Cải nghe sửng sốt, nghĩ rằng
bắt cười bắt nhảy múa vui mừng còn đỡ chứ
đằng này bắt khóc mới là ác nghiệt trớ trêu. Không khóc thì chết, khóc mà không
ra dáng khóc cũng chết, chỉ muốn cười, không
muốn khóc mà bắt khóc cũng chết… Hoảng quá liền tìm Bút Nguyên Tử xin đạo diễn
cách khóc. Tử cười:
- Nên xem như mất người thân nếu
chưa đủ độ thì tăng liều, xem như cha chết mà khóc.
Y diễn đi diễn lại nhưng cứ phát cười
sằng sặc, không đạt. Tử khuyên tiếp:
- Dù trong bụng mở cờ nhưng phải cứ làm bộ gào thét như mất của, phải làm cho đời tuôn nước mắt trời tuôn mưa, cho hai
con mắt đỏ hoe, nước mắt ròng ròng, chứ để con mắt ráo hoảnh coi chừng bị xem là
vô cảm, là giả bộ đóng kịch thì mệt đấy.
- Nhưng lấy đâu ra ba thứ mắt đỏ nước
chảy đầm đìa?
- Lấy dầu nóng bôi vào, không những
nước mắt mà cả nước mũi cũng tuôn ròng ròng, đừng lo.
Y lại diễn nhưng vẫn chưa thấy đạt.
Tử bày tiếp:
- Hãy tưởng tương ngươi với những kẻ
xung quanh đang thi đua trong phong trào khóc xem ai đạt thành tích khóc cao
hơn, mùi hơn. Phải phấn đấu ít nhất cũng
được tiên tiến khóc, lao động khóc giỏi, tốt hơn thì đạt chiến sĩ thi đua khóc,
anh hùng khóc. Khóc cho đạt thành tích,
khóc cho có danh hiệu để lấy điểm lên
lon con ạ.
Y diễn nhưng cứ ngập ngượng vô duyên nhạt thếch, cực chẳng đả sao sao,
không đạt.
Tử xuất con bài cuối:
-
Chưa đạt thì cố tưởng tượng kẻ lên kế vị sẽ ác độc gấp trăm vạn lần, đất
nước tàn mạt vì nó, dân khổ muôn nơi, oan khuất ngút trời, tiếng khóc dậy đất.
Y nghe, không biết chi xui, tự nhiên hai hàng nước mắt ròng ròng, khóc ngất!
6-2019
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét