TIỂU HÙNG TINH
Ảnh internet
Năm
1975, về quê, một số người bạn rủ băng đồng đi xem phim bãi cách làng khoảng sáu cây số. Nghe đủ ngán rồi, xin chối. Mấy
người bạn đi từ khoảng sáu giờ tối, đến
nơi gần tám giờ, xem đến mười giờ thì về.
Đến nhà cũng hơn mười hai giờ đêm. Ngủ một chút, sáng mai đi làm ruộng.
1977 đi dạy học Núi Quế, vùng nông
thôn nên thỉnh thoảng cũng được xem phim bãi. Đội chiếu phim chọn bãi đất rộng,
dựng tấm phông, kéo mấy vòng thép gai để
thu tiền vé, thế rồi chiếu. Người xem muốn ngồi bệt cho khỏe thì ra phía trước
không thì đứng sau. Thường là phim của Việt Nam hoặc của Liên Xô, nội dung chiến
đấu, lao động sản xuất, tình tiết khá đơn giản nhưng nó hầu như là món ăn tinh
thần độc nhất của dân vào thời này.