TIỂU HÙNG TINH
ảnh internet
Hết trâu rồi voi thay nhau cai trị nhưng rừng vẫn bất ổn. Trâu sừng nhọn, voi ngà lớn luôn dọa húc nhưng không loài nào sợ. Nai nhởn nhơ trước mặt như trêu chọc, khỉ phóc lên lưng ngồi, chim chóc bay đậu rồi ỉa vải lên đầu lên lưng, loài nào cũng lờn mặt. Cọp nhân đấy xúi giục muôn loài nổi dậy chống lại trâu voi.
Rừng mất hết kỷ cương, ngày càng náo loạn, trâu voi đành bất lực, cọp thừa cơ nhảy ra nắm quyền trấn trị.
Cai quản rừng, bề ngoài chẳng thấy lắc sừng hất ngà húc đuổi thị uy gì cả, cọp chỉ thoáng ẩn thoáng hiện, bộ dạng lim dim kín đáo, tới lui không nghe tiếng động nhưng muôn loài sợ hãi một phép. Ngửi hơi đã rùng mình, nghe tiếng là im bặt, thoáng bóng vội nín thở trốn biệt, lúc nào cũng nơm nớp, chưa biết ngài xuất hiện lúc nào.
Hỏi sao muôn vật sợ hãi đến thế, bảo rằng chẳng hung hăng đuổi đánh mà chỉ rình vồ, mỗi lần ngài xuất hiện thì chí ít cũng phải có một mạng hiến tế. Cai trị bằng nanh vuốt nhưng vuốt nanh được giấu nhẹm, động chuyện mới đưa ra, ngài là nỗi kinh hoàng, là tai họa rập rình đâu đó chưa biết ập xuống lúc nào, ai chẳng sợ!
Nghe, ngẫm rằng lừa ưa nặng, dậm dọa răn đe không sợ, ham dụ dỗ để dính vào nanh vuốt chết chóc, thấy rồi đó, kêu ai bây giờ!
Riêng cọp đi đâu cũng rêu rao nhân đức, khoe mẻ trật tự ổn định, được muôn loài tin yêu sâu sắc. Muôn loài cũng vậy, lúc nào cũng lâm râm tụng niệm ngợi ca ân đức ngài cọp, nguyện trung thành hi sinh, chỉ biết còn cọp còn mình.
30-9-22
Facebook, 3-12-22, 20L, 1bl
Trả lờiXóa