TIỂU HÙNG TINH
ảnh internet
Cương Tử yết kiến, Sản Vương hỏi muốn nói gì, tâu muốn nói chuyện chết. Sản vương trừng mắt:
- Sống không nói chuyện sống lại nói chuyện chết, ngươi bảo ai chết?
- Nhà vua chết.
Sản Vương giận định bỏ vào trong, Cương Tử cười nhạt:
- Tưởng có bản lĩnh nào ngờ mới nghe chết Vương đã hết thần hồn.
Bị khích, Sản Vương nén bực hỏi:
- Ta chết thì sao?
- Thì có quốc tang, kẻ buồn ngươi vui.
- Ai buồn ai vui?
- Trong đám cận thần nhà vua có kẻ buồn người vui. Những kẻ được ưu ái như chó bám chủ nay mất chỗ dựa khác gì rắn mất đầu, gieo thù kết oán đã nhiều, tương lai chẳng biết về đâu không rầu sao được.
Những kẻ cận thần khác được lên ngôi nối ghế, trống thì điền, điền lại trống, trống lại điền… cả hàng trăm hàng nghìn đứa hát mừng điệp khúc thăng quan tiến chức, bởi quốc tang nên chúng không đốt pháo hoa đấy thôi.
Còn những kẻ thất sủng, phe phái đối nghịch thì mừng vui hả dạ vì trời giúp loại bỏ được chướng ngại vật.
Sản Vương giữ điềm tĩnh:
- Bọn quan lại rõ rồi còn thái độ dân chúng thế nào?
- Dạ, lo rầu có mà mừng cũng có. Tha tội kẻ hèn này mới dám thưa ạ!
- Cứ nói!
- Dân lo dân rầu nên ngày đêm cầu nguyện cho Vương sống lâu.
- Dân yêu mến ta, tốt với ta đến thế ư?
- Nhà vua đã nghe chuyện này chưa. Rằng vương quốc nọ có tên bạo chúa hung ác, ai cũng muốn trời tru đất diệt đi thế mà bà già nọ lại ngày đêm cầu nguyện cho nó sống lâu. Hỏi sao thì bảo sống chừng này tuổi đầu, chứng kiến nhiều vua chúa thay nhau cai trị, kinh nghiệm cho thấy tên sau bao giờ cũng ác hiểm tàn bạo gấp nhiều lần tên trước. Có thế mà tôi phải đêm ngày cầu nguyện bạo chúa sống lâu cho dân đỡ khổ.
- Thế dân nào mừng?
- Là bọn dân cư mạng. Chúng nhá với nhau rồi đấy, cứ mà nhà vua đứt bóng là chúng khui bia uống mừng, tay nào cũng chuẩn bị sẵn một hai thùng rồi đó!
Sản Vương nghe tới đây, nén không nổi uất:
- Cha đời mẹ kiếp bọn dân cư mạng!
Xong, ngã ra bất tỉnh.
26-7-21
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét