TIỂU TỬ VĂN
ảnh internet
Họa mi nhởn nhơ bay lượn, ca hát đón chào ngày mới. Tiếng họa mi ríu rít rộn ràng, khi lan tỏa trong mấy hàng cây, khi líu lo thánh thót bay bổng giữa bầu trời cao rộng…
Bỗng bẫy lưới trùm xuống, họa mi bị bắt nhốt vào lồng. Trong lồng, chim chưa hết bàng hoàng, ngày ngày đập cánh chui lách tìm cách vượt ra nhưng rồi trầy mỏ rụng lông vẫn không sao thoát nổi. Họa mi bỏ cả ăn uống, cất tiếng kêu thương.
Chủ nhà vốn là tay chơi chim, thích nghe và muốn độc quyền tiếng họa mi hót liền tìm cách dỗ ngọt:
- Hãy yên tâm ở lại nơi này, đây là chốn yên lành nhất. Bên ngoài tuy trời cao đất rộng nhưng nguy hiểm rình chờ, nào ác điểu, rắn rết, mèo hoang rình vồ, nỗi sợ vây phủ, cái chết cận kề. Còn đây, chốn lồng vàng này là thiên đường cực lạc, cao lương mĩ vị ê hề, khỏi lo mưa dầm gió rét, khỏi sợ diều tha quạ bắt, tha hồ ca hát líu lo… Xem kìa, các loài khác đều vui mừng, thấy ta đều hớn hở ca hát, sao ngươi lại sầu bi ủ dột. Hãy hót lên đi, thật hay, đừng để uống phí tiếng hót tuyệt vời của mình.
Nói xong, người quay qua bọn khướu, vẹt, keo két, cu gáy hỏi:
- Ta nói có đúng không?
Cả bọn đồng thanh:
- Đúng, đúng, đúng lắm ạ!
Sửng sờ, họa mi gục đầu ủ rủ, kêu lên từng tiếng đau thương.
15-6-25
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét