TIỂU HÙNG TINH
ảnh internet
Nói hở trước hết phải nói kín, trùm đầu chừa hai con mắt như phụ nữ Hồi giáo khi ra đường thì thôi, ít nhất phải chừa cái đầu với khuôn mặt lại như các tiểu thư phong kiến mới còn có chỗ ngắm để biết là đẹp. Và với phụ nữ dân dã thì yếm thắm lưng trần thậm chí để cả hai bầu lủng lẳng như bao cô gái ở Tây nguyên thì không những đẹp mà còn hấp dẫn nữa.
Ăn mặc hở hang bị chê là thiếu vải nhưng thực ra thời dư vải người ta cũng xé cho rách bớt, rách te tua để lộ càng nhiều thịt da càng mốt thậm chí bên xứ Tây còn có mốt ở truồng chạy rong, trai gái truồng thuồng luồng tắm lộ thiên cho tha hồ ngó, thỉ tổ Adong và Evà còn biết lấy tấm lá che bộ dưới, thấy cảnh này chắc phải chào thua. Ngạn ngữ có câu phi người điên cuồng chứ không ai trần truồng mà đi ngoài phố, luật cấm tội công xúc tu sỉ (gây xấu hổ chốn công cộng). Nghe đâu một bang Mĩ có điều luật quy định làm người phải có mảnh vải che thân. Ngày nọ, một ca sĩ lên sân khấu trình diễn, đến cao trào thì tuột hết mọi thứ quần áo trên người mà nhảy múa hò la. Ca sĩ bị xem là phạm pháp, bị đưa ra tòa nhưng nhờ luật sư cãi lí rằng cô gái khi hát múa có cầm mảnh khăn tay tức là còn mảnh vải che thân nên không phạm luật. Chịu lí, tòa đành tha bổng. Cũng chuyện tây, nghe đâu trong cuộc thi Olimpic, một vận động viên nữ đã trần truồng chạy nhưng ban tổ chức và giám khảo không biết, sau mới tá hỏa té ra cô ta đã khéo sơn vẽ người như mặc áo quần thật thì chuyện đã rồi.
Còn có chuyện kín để hở. Mặc áo dài chắc gì đã kín, mấy cô còn tìm cách hở chỗ đáng hở, lắm khi chỉ một tẹo bên hông nhưng bắt người ta phải chú mục vào. Nhiều cô phủ hết ngoại thất nhưng mong manh quá nên hầu như toàn bộ nội thất đều phơi bày mồn một không chừa món nào. Kín để hở, có thế nên nữ hoàng nội y Ngọc Trinh không những hốt bạc mà còn sang tận bên Tây phô diễn sự đời. Em Năm Hở là đại biểu của trường phái này được thi hóa: Một thương em hở bờ vai- Hai thương hở ngực lộ hai quả đồi- Ba thương em hở cặp đùi- Bước đi ngúng nguẩy cả người đung đưa- Bốn thương em hở eo co- Cho chăm chắm ngó ngó mờ mắt luôn- Năm thương hở lỗ rốn tròn- Còn chi hở tiếp hở luôn cho rồi- Ơi em Năm Hở của tôi!
Một bà sồn sồn nọ khoái nhậu với bọn con trai, nhậu ngang ngửa, luôn tỏ ra là mình ngon. Bọn con trai khích: Bọn tui đây nhậu ở trần chứ bà dám ở trần ngồi nhậu như bọn tui không? Bà sồn nóng lên, đứng dậy cởi phắt áo ngoài, lột phăng áo trong ném luôn vào mặt bọn trẻ, một đụn lắc lư phô diễn hai bầu lộ thiên lủng lẳng rồi khuỳnh lên mắng: Đm, dám bảo bà không ngon hả, dám hả, bà chơi chúng mày liền!
Lại
còn chuyện hở độc. Mụ nọ máu bài bạc, thấy sòng là sà vào, lần nào lần nấy thua liểng xiểng. Bữa nọ, con bạc
đang hồi đen, bà ra ngoài xả
xui, ngó xuống lá đa một
cái và nảy ra sáng kiến lớn. Vào sòng, bà làm như vô ý, cứ để
lểu cái sự đời. Mấy ông thần chăm chắm ngắm ngó thế là sập kế mĩ nhân. Mụ tha hồ tráo
bài đánh gian, vơ toàn làng hết ván
này qua ván nọ. Mấy thằng cha
máu bạc kiêm máu dê lạc
vào “ hang hùm” (Hồ Xuân
Hương), hở thấy hang ngó ham, tàn canh cũng tàn mạt, cha con chỉ còn
trơ quần xà lỏn.
Nói chuyện nữ hở mà không nói chuyện nam hở là chưa đầy đủ. Chuyện nam giới ở trần xem như bình thường có khi được đi vào thơ văn. Cô giáo cho đề tập làm văn: Hãy tả một con người giản dị. Cháu bé viết: Bố em là một người giản dị, từ đầu đến chân bố chỉ độc một cái quần xà lỏn… Chàng trai nọ dẫn người yêu đi ăn phở. Vào quán, không biết sao người yêu cứ ngượng ngùng, cúi mặt, một hai đòi về. Không biết nguyên nhân nào, hỏi đi hỏi lại, cô ta ấp úng: Coi thì biết… Chàng trai giật mình, coi lại thì ra tay chủ quán phở mình trần ú nu úc núc, thịt da láng lườm, mồ hôi mồ kê như tắm đang tất bật chạy đi chạy lại giữa đám thực khách, thấy tơm tởm dị ứng…
19-5-25
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét