TIỂU TỬ VĂN
ảnh internet
Bọn Ta Tàu Tây Mẽo kháo chuyện bóng đá.
Thằng Tàu cho rằng trong bóng đá, trọng tài lệnh đá- phải đá, bắt dừng- phải dừng, thổi phạt- chịu phạt… Tiếng còi uy lực, tung hoành quyết định sân cỏ, trọng tài quan trọng nhất.
Thằng Tây ngược lại cho rằng cầu thủ quan trọng nhất. Đá hay đá dở, đá đẹp đá xấu, đá có hiệu quả không là tùy thuộc cầu thủ, cầu thủ quyết định trận đấu còn trọng tài chỉ thổi còi cầm trịch, giữ cho trận đấu diễn ra đúng luật mà thôi.
Thằng Mẽo cũng biểu đồng tình rằng cầu thủ đá bóng quyết định nhưng trọng tài cần thiết. Vấn đề là việc ai nấy làm, dựa luật lệ mà chơi, cầu thủ ra cầu thủ, trọng tài ra trọng tài, không được lạm dụng vai trò của mình.
Thằng Ta ngồi nghe, vọt miệng:
- Thế mà có nơi người ta không cần phân biệt đâu cầu thủ đâu trọng tài!
- Đâu lạ vậy?
- Đông Lào! Nơi đó nhập cục hai trong một vừa đá vừa thổi, thể hiện độc quyền, sâu sát, toàn diện, tuyệt đối, vô song…
Thằng Tàu tỏ vẻ tán đồng riêng bọn Tây Mẽo trố mắt lè lưỡi nhưng rồi hiểu ra, gục gặc:
- Hèn chi có vị tuyên bố những gì thế giới không làm được thì Đông Lào làm được, độc lạ chẳng giống ai! Thần kì, đại thần kì, xin chúc mừng!
19-6-24
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét