TIỂU HÙNG TINH
ảnh internet
Y vốn quê mùa cục mịch, quanh năm chỉ biết cắm cổ với mảnh ruộng, mọi thứ giao tiếp, chợ búa mua sắm… ngại lắm, giao vợ quán xuyến hết.
Ngày nọ, vợ bận, giao trọng trách cho y đi chợ mua đôi dép. Biết chồng vụng kém, vợ y cẩn thận rập chân y thành cái khuôn, tới chợ cứ theo khuôn đo mà mua. Nào ngờ, đến chợ y mới sực nhớ quên khuôn ở nhà, mua không được đành về không.
Về nhà kể lại chuyện, vợ mắng:
- Khuôn rập từ chân mà ra, quên đem khuôn chứ đâu quên đem chân, có chân mà không biết thò ra đo để mua đôi dép sao?
Y hối hận vừa bực dọc, hôm sau lại đi chợ. Lần này y chả thèm đem cái khuôn theo. Tới chợ, gặp ngay cô bán hàng trẻ mời mọc, y sà vào xỏ chân đủ thứ dép. Cái chật cô bán hàng bảo đi vài bữa rộng ra là vừa, cái rộng thì bảo đi vài bữa co lại là vừa, đi cho thoải mái cặp chân. Xỏ đôi nào cũng nghe cô hàng khen, lời lẽ ngọt như đường cát mát như đường phèn, thực duyên dáng đáng tin dễ yêu quá. Cuối cùng y cầm đại một đôi, khỏi trả giá.
Về nhà, xỏ chân vào dép, sao nó thít thế này? Chết cha, chật rồi! Y xỏ bốn ngón đi cà nhắt tới trình diện vợ. Vợ y tru tréo:
- Sao lại mua đối dép trẻ con mà đi, mắt mũi đâu?
Y chua chát:
- Mắt mũi đủ có điều não hơi non, chưa thích ứng nổi với cơ chế…
Nghe, vợ y ngạc nhiên:
- Sao bữa nay ai dạy mà ông ăn nói thông minh sành sõi thế?
Y câng cái mặt:
- Chợ chứ ai, chợ dạy.
Facebook, 27-5-22,20L,
Trả lờiXóaLe Nam-Nghĩ ra được cái từ CHỢ DẠY thiệt là hết chỗ chê .Nói theo kiểu bây giờ là : chuẩn không cần chỉnh .
Chúc tác giả mạnh khỏe bình an nhé !
31-7-22,15L