BÚT NGUYÊN TỬ
ảnh internet
Ông
Ó khoái chim, nuôi một lồng đủ thứ nào khướu, chèo bẻo, chào mào, sáo trâu, cu
gáy cho đến cò quạ, miễn cúc cung ọ ọ ọa ọa cho rùm beng lên là được.
Ngày ngày ông Ó ngồi nghe các loài chim đua nhau chuốt giọng
hót ca làm vui lòng chủ. Hót đi hót lại, lúc đầu cũng khoái nhĩ nhưng dần dà thấy
lui tới một bài nhạt nhẽo vô vị đâm ra chán, từ chán tới tởm, tởm rồi lợm. Cứ thấy loài
chim hót là muốn nhổ, tranh ăn thấy phát ghét, đã thế lồng lại đầy cứt, nhìn muốn ọe, năm lần bảy lượt ông Ó định bẻ lồng để bọn
chim bay đâu thì bay cho khuất mắt.
Thấy ông Ó không quan tâm lại có ý ruồng bỏ, bầy
chim hót hoảng hốt. Bấy lâu nhờ chuốt giọng bốc thơm mà được no mồm ấm cật, nay
bị tống ra khỏi lồng thì biết lấy gì để
ăn, đem mấy bài nhai đi nhại lại đến bốc
mùi ấy đi hót thì chó nó thèm vào, khéo mà chết đói cả đám. Cả bọn liền cử cu gáy
vốn giỏi cúc cu cụ cúc cu cụ lên trình thưa với ông Ó.
Công nhận cu gáy giỏi, vừa gáy vừa
làm reo rằng loài chim hót là chiến sĩ tiên phong, loại bỏ khác gì loại bỏ một
lực lượng giữ vững trận địa ó. Ông Ó nghe, cực chẳng đã phải gật. Chờ có thế,
cu gáy cúc cu cụ rồi về họp ngay loài chim hót, hí hửng báo tin rầm lên rằng: Sống rồi, sống rồi!
Ông Ó chịu nuôi chúng ta rồi anh em ơi!
Loài chim hót mừng rỡ bám riệt thành
lồng, rướn cổ đua nhau hót hót hót…
1-2019
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét