ảnh internet
Tam
Giác kể rằng nhà nọ có đám tiệc, khách khứa đãi đằng, thân thuộc bao nhiêu người
ta đều tính cả. Ngoài ra, gia chủ cũng
dành ra một bàn gọi là mâm thập cẩm bố thí cho dân ngoài biên chế, ai vô thì hưởng.
Mấy chục mâm đãi đằng, khách khứa
đông đảo, tuy to tiếng nhưng ai nấy ăn uống có trật tự, vui vẻ đâu vào đấy.
Riêng cái bàn bố thí nọ lại sinh chuyện. Món mồi không bao nhiêu, ghế ít đít
thì nhiều nên kẻ đứng người ngồi, nảy sinh giành giật. Kẻ thì bảo món này dành
riêng cho mình, kẻ thì bảo mình giành ghế
trước, có thâm niên ngồi dự, kẻ bảo mình quen thân chủ nhà, mình có đóng góp
nhiều công sức cho gia chủ… Cứ thế cãi cọ chí chóe loạn xạ tới mức hất đổ bàn
ghế, vục cả thức ăn ném vào nhau. Tên nào tên đó mặt mũi áo quần lấm lem be
bét.
Chủ nhà chán ngán, mang tiếng đãi khách mà để xảy ra
lộn xộn, đứng ra dàn xếp cũng không ổn nên
lánh mặt.
Bút Nguyên Tử nghe chuyện, cảm thán:
- Trời đất, đi ăn ké mà không biết
thân phận còn huếch lác đòi làm chủ. Bọn
này mới ăn dựa vòng ngoài đã thế, nếu được
ngồi ghế ăn chính vòng trong chắc chúng hốt sạch mâm.
2002
20-6-22,15L, 1bl
Trả lờiXóa