TIỂU HÙNG TINH
ảnh internet
Ngày
đi lúa chửa chia vè
Ngày
về lúa đã đỏ hoe khắp đồng
Cảnh- tình buổi ra đi và ngày trở lại
thu vào câu ca dao. Đỏ hoe, ta gặp ở
đây vần OE.
Về màu sắc thì hoe hoặc chóe gắn với
màu đỏ và màu vàng (vàng hoe, đỏ chóe), không ai nói tím hoe, xanh hoe…Vần OE tạo ấn tượng sự vật bị tán ra nhiều phía. Nguyễn Khuyến
viết: “Làn ao lóng lánh bóng trăng loe”
(Thu ẩm), bóng trăng như bị tán ra dưới làn nước xao động. Nói tòe, tòe loe gợi hình ảnh đầu vật cứng bị dập tán hoặc vật mềm bị rách
đều ra. Tung tóe: văng ra tứ phía do
bị ép, bị đổ. Cười toét toe toe toét
gợi hình ảnh cặp môi mở rộng tối đa.
“Ngõ tối đêm
sâu đốm lập lòe” (Thu ẩm), ánh sáng
đây bị tán ra trong đêm đen. Lóe
sáng: ánh sáng bị dồn lại, bùng lên rồi tắt. Mắt xoe tròn vừa chỉ mắt vừa gợi sự bung tỏa của hai hàng lông mi. “Xòe bàn tay bấm đốt, Tính đã mấy năm rồi”
(Thăm lúa- Trần Hữu Thung) gợi động tác bung nhả, chẻ rộng các ngón tay. Múa xòe thì động tác nghệ thuật chính vẫn
là bung nhả tối đa các ngón tay để biểu hiện. “Xòe ra ba góc da còn thiếu” (Cái quạt- Hồ Xuân Hương), “Cọ xòe ô che nắng, Dâm mát đường em đi” đều chỉ tác động bung mở.
Khóc oe oe: Âm thanh vang lên nhưng cụt như tiếng khóc giật không đủ hơi
của trẻ con. Kêu chí chóe: Tiếng kêu
rộn của những con vật nhỏ. Trong bài Ông nghè tháng tám, Nguyễn Khuyến mỉa: “Ghế
tréo lọng xanh ngồi bảnh chọe”, chọe
gợi dáng oai vệ rởm của kẻ vô
dụng, ngồi bành ra- oai vệ bàn tọa!
Trở lại màu đỏ hoe: Màu sắc bị biến dạng bởi tâm trạng trong ngày về, ánh lên.
Người đi xa trở về nhìn cảnh vật rưng rưng qua làn nước mắt. Ai từng xa nơi gắn
bó, có dịp về lại mới thấm thía từ đỏ hoe
trong hai câu ca dao trên.
OE,
dù chỉ động tác (làm động từ), chỉ âm thanh hay màu sắc (làm tính từ) vẫn gợi
lên sự bung chĩa, tán ra trong một
khoảng tầm ngắn ngủi đầy ấn tượng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét