TIỂU HÙNG TINH
butnguyentu.blogspot.com
Ảnh internet
BUÔN- từ Hán Việt là thương, vừa chỉ
hoạt động mua bán vừa chỉ một hạng người trong tứ dân (sĩ, nông, công, thương
(cổ)). Buôn bán còn gọi là thương mại (thương- buôn, mại- bán, khác với mãi-
mua).
Xã
hội phong kiến coi trọng sĩ, nông, khinh thường
buôn bán vì xem nghề buôn là giả
trá (nói thách, ăn lời) nên gọi người trong giới này là con buôn, lái buôn. Tuy vậy,
ý thức làm giàu, quan niệm phi thương
bất phú (không buôn bán thì không giàu) cũng xuất hiện khá sớm. Trong phong
trào Duy Tân đầu thế kỉ 20, các nhà nho cũng tiếp cận thương mại, học cách đi
buôn. Ngày nay, trong cơ chế thị trường càng không thể phủ nhận hoặc xem nhẹ
vai trò lưu thông hàng hóa, thực hiện quy luật cung cầu. Cũng nực cười, người
buôn bán lớn trước đây bị đánh cho tan tác, cải tạo cho te tua bây giờ được xem
như con cưng, nâng lên gọi là nhà kinh doanh, nhà doanh nghiệp, có ngày kỉ niệm đàng hoàng!