TIỂU TỬ VĂN
butnguyentu.blogspot.com
Ảnh internet
Sống
trong cung cấm ngày ngày tận hưởng cao lương mĩ vị, cận kề hàng trăm cung nhân mĩ nữ, “cuộc say đầy tháng trận cười suốt đêm” mãi cũng chán, Sở vương
thấy thiêu thiếu buồn buồn. Nghe bên ngoài có nhiều chuyện lạ, một đêm, nhà vua vượt tường giả trang vi hành
thâm nhập thực tế cuộc sống.
Rối mắt bởi ánh đèn màu xanh đỏ,
trai gái dập dìu, cảnh tượng chơi bời rầm rộ vui hơn cả trong cung, nhà vua
phấn chấn nghĩ rằng chỉ cần nhìn cảnh ăn
uống chơi bời từ sướng tới đã thế này cũng biết cuộc sống lên cao, thừa thãi
rồi, không thì lấy gì mà ăn chơi bạt
mạng thế!
Rạo rực đi tiếp, lạc vào khu
“sinh thái”, vua thấy một cô gái trẻ đẹp ngồi khóc. Hỏi nguyên do thì bảo nhà
nghèo, cha mất mẹ bệnh em nhỏ, cảnh ngộ cùng khốn. Càng lúc, cô gái càng tức tưởi, nhà vua thương cảm lắm, ôm vào
lòng vuốt ve. Đang mùi mẫn bỗng một bọn đầu trâu mặt ngựa xông ra kề đao vào cổ, lột nhà vua trần như
nhộng rồi biến mất.
Sở vương xấu hổ quá, chui vào bụi
rậm. May sao, cha con lão đánh dậm đi qua phát hiện, hỏi sự thể, Sở vương thực
tình kể lại, bảo đưa ra khỏi chỗ này sẽ
được trọng thưởng. Ông lão thưa rằng khỏi cần trọng thưởng chỉ xin vua hứa một điều. Vua giục nói và hứa
muốn làm quan, muốn cấp đất, muốn vàng bạc châu báu bao nhiêu nhà vua cũng sẵn
sàng nhưng ông lão chỉ thưa:
- Xin nhà vua hứa là quên hẳn
chuyện này và đừng nhắc gì tiện dân nữa.
Vua mừng rỡ đồng ý. Ông lão vội
lấy bộ áo quần cũ mặc cho vua và
đưa khỏi vùng tự nhiên sinh thái.
Vua đi rồi, đứa con ông lão cằn nhằn:
- Mấy đời gặp lại được dịp cứu
vua lập công sao không để ổng thưởng cho ít món đổi đời, miếng ngon kề miệng
còn chê thích kéo lê cái kiếp đánh dậm từ đời ông cố tổ sang đời con cháu sao?
Ông lão thấy con trẻ người non
dạ, mắng:
- Vua được xem như con trời, còn
hơn cả thần thánh, trong sáng gương mẫu thế
mà cha con mình biết đến tì vết tày trời của ông lại dám đòi xin ban thưởng,
coi chừng để ém nhẹm, ổng thưởng cho một dao mất đầu chứ ở đấy mà đòi ăn. Gặp xui rồi, cha con ta
đành phải bỏ chỗ đánh dặm kiếm cơm này mà đi biệt mới toàn thân, đói đến nơi
rồi con ạ!
Nói xong quẳng vội ba đồ đánh
dặm, trốn biệt.
Một lúc sau, có đoàn người ngựa rần rần tràn tới lùng sục bảo rằng để tiêu diệt hai kẻ thích khách giả trang đánh dặm để hành thích nhà vua.
Một lúc sau, có đoàn người ngựa rần rần tràn tới lùng sục bảo rằng để tiêu diệt hai kẻ thích khách giả trang đánh dặm để hành thích nhà vua.
2011vl
30 tháng 10, 2016fACEBOOK- Quyen Nguyen, Nguyễn Như Hà and 10 others
Trả lờiXóaHong Donhu -Trong dân gian có nhiều bậc thức giả như lão đánh giậm vậy !
Đức Nguyễn Hữu -Truyen hay
Quyen Nguyen- Lão Trư mê gái, nhưng thật đáng yêu.
Sở Vương không thiếu mỹ nữ cung tần mà còn ham của lạ, là điều đáng trách.
Nhưng đáng khinh bỉ và nguyền rủa là hắn vô ơn, giở trò mất dạy đối với người đã cứu mình.
25 tháng 5, 2019Nguyễn Thủy, Đinh Thị Thanh Điệp and 8 others-1 Share
Tuong Vu Khác gì chuyện tìm nhân tài?
Sở vương thấy dân không yên tâm, lo lắng sợ mất niềm tin vĩ đại vào Sở vương, bèn ra cáo thị tìm nhân tài trị nước.
Cáo thị bay khắp năm châu ra tin Sở tìm nhân tài. Con con lão thánh thấy vậy đòi ra giúp nước.
Lão thánh nói con còn non lắm, con ra chúng sẽ giết con.
Thằng bé ngạc nhiên nói: Con ra giúp dân mà.
Lão thánh hỏi lại: Giúp bằng cách nào?
Lúc này đứa trẻ mới nói: Con ban cho dân nhiều quyền hành hơn, như cho dân chủ, tự do v..v.
Lão thánh ngữa cổ lên trời than thầm "Trời sinh ra ta sao lại sinh ra nghịch tử ngu dốt này", than xong lão thánh nói: Ta đây hửi nhang đây mà thằng khốn nạn còn đòi leo lên ngồi dành nhang của ta, con ra giúp dân khác gì con lấy của Sở vương mà trao cho dân, con nghĩ xem ai sẽ giúp con?
Thằng bé ngẩn người "ngộ" ra và nói liền bài thơ:
Chỉ có cha nó nghe được và ông mĩm cười khen trời còn thương.
Hy Vo Câu chuyện này có 2 điểm nhấn: khu sinh thái và anh đánh dậm. Thích anh đánh dậm trải đời, trốn trước khi bị sờ tới.