MỤC LỤC BLOG

Chủ Nhật, 7 tháng 9, 2014

GÀ TỒ ĐI CHỌI (truyện ngắn)

BÚT NGUYÊN TỬ
Ảnh internet

          Gà Tồ đi chọi chữ, khệnh khạng uy nghi, cũng mào hồng cựa sắc có điều quen cắn mổ, bươi, đạp mái, không quen chọi.
            Học vào loại gà mờ, vô lớp cứ ngủ gà ngủ vịt, hết lim dim gục gặc thì cục cọ sôi lên bao chuyện con ông gà cháu bà diều hâu, ngứa họng khoe gáy ầm ĩ về tam đại gà, cứ như mình là công vậy.

            Mỗi lần thầy gọi lên trả bài thì y như gà mắc tóc, đỏ mặt tía tai ọe lắc mà vẫn dủ dỉ dủ dì nên thường được ăn trứng. Đến giờ làm bài kiểm là sục sạo quay quắt như gà nhảy ổ, đậu bàn này bay bàn khác, không cho soi là trừng mắt sửng cồ. Nhưng bởi sẵn chứng quáng gà nên chi thường nhìn gà hóa cuốc, nhìn con số tưởng con chữ ngoằn ngoèo cứ lầm con giun, mổ giật ít phát toạc giấy, nuốt không trôi là sặc đờm dội ngược, hiu như gà rủ. Được cái chữ viết hết sảy tùng phèo, nhìn vào chỉ  có nước bói đoán, đố ai đọc được.
            Học hành gà rù vậy nhưng hễ lơ ngó là sổ chuồng nhảy rào đi gà độ, lượn kè mấy ả mái tơ hoạc đàn đúm với lũ mèo mả gà đồng đi quậy phá, chọc người ta xua chửi, rượt đuổi.
            Tổ vật, lắm khi no diều rửng mỡ, say độ thả ga lao chạy như con gà điên, bị xóc ổ gà té trẹo cánh sút cựa, phù mỏ, trầy đầu gà, xoay mòng mòng như ăn bọ xít rồi quay lơ, tưởng vô nồi hầm. May, ngáp ngáp một chặp cũng tỉnh, phải lau rửa rịt thuốc, nhốt om cả tháng mới lành vết lại sức. Ỷ y chó liền da gà liền xương nên chưa chạy đạn, cứ hăng máu, khuyên bảo vẫn trơ như gà gỗ, quát la thì nổi bin mổ mắt. Ai cũng chạy mặt.
            Nay  đi chọi lấy bằng đúng là nhai gân, nuốt khó bỏ uổng đành phải tìm rước Vương Kê đại học sĩ nhờ o, đến chọi thì gà bài cho gà nhà được độ.
            Nói thêm, Vương Kê đại học sĩ  thuộc nòi học vấn cứng cựa, xuất thân khoa trường, tốt nghiệp ưu hạng, bằng biếu, giấy khen, giấy chứng nhận nhiều lắm nên hơi  kênh kiệu, xem mình  “hạc lập kê quần” (hạc giữa bầy gà). Do không tin dị đoan, thiếu cúng kiếng giấy tiền vàng mã nên chư thánh cứ chê gì chê cẳng hoài, không chịu sa bút chứng tri cho tấm lòng thành còn hành phạt cho liêu xiêu.
            Một chú gà công nghiệp xuất lồng ngơ ngác khờ khạo đã bị thấm đòn thất nghiệp liểng xiểng, xếp cựa bất lực như con trống thiến. Đêm đêm ẩn chốn lều lá khểnh giò đếm ngón, ngâm ngợi câu thơ Tào Đường “Vãng vãng kê minh nham hạ nguyệt” (Dưới trăng văng vẳng có tiếng gà gáy nơi kẽ đá núi), đưa hồn phiêu diêu cùng Lưu Nguyễn du Thiên Thai, cố quên cảnh hàn sĩ, sưởi lòng trước trận đông phong buốt giá ùa vào rùng mình rụt cổ. Tiếng gà gáy giục, bầu diều lép kẹp, đói cào lộn mề kéo Vương Kê trở lại trần thế. Đành gượng dây lê bộ cựa cùn cánh xệ lao vào sương sớm, nhếch nhác lang thang lề phố bán vé số kiếm ăn. Chiều tối lại lểu thểu về lều để lại cùng Lưu Nguyễn nhập động Thiên Thai.
Chừ vớ được gà Tồ như gắp trúng phao câu, sa nhầm bồ lúa, bù lại bao năm trơ lưỡi hái vì ăn muối. Túi ắp, sắm được mớ khoẻn. Sáng lót dạ ốp la phở gà… Trưa chiều đủ món hấp, phay, nướng, rán… lại thêm rượu bổ gà ác chính hiệu khai vị. Khuya thêm món tiềm,súp… cho nhẹ mình dễ tiêu. Thức uống đủ sô đa hột gà, sữa ong chúa hột gà…. Trăm món gà nếm đủ nhờ vậy qua được chứng còi suy mãn tính, mượt dáng trông thấy.
Để chắc ăn, gà Tồ còn cẩn thận đưa đúng địa chỉ một chị gà mái đẻ trứng vàng giống rặt.
Vào chọi, đề ra chưa tới nửa canh gà là gà Tồ đã nhận được bài gà từ cánh gà ném tới, cứ theo mà bươi dẳm lên giấy. Xong độ, ra cục tác với Vương Kê:
- Ông quẹt sai tuốt luốt, mấy con số tám cứ để nằm ngang (: vô cực), tôi đá đứng dậy cả. Ông móc số ba ẩu ơi là ẩu, số thì lộn ngược (Σ: sigma), số lộn ngửa (ω: oméga), tôi xoay lại hết. Số không gì mà kè méo xẹo (Δ: delta), tôi quay tròn luôn.  Chữ “vờ” khi ngậm mỏ (>: lớn hơn), khi há họng (<: nhỏ hơn), khi úp như cái nơm gà (Λ: giao), tôi phải cắm lại tất cả. Còn mấy chùm que đan như lồng gà (#: tương đương), tôi xem phát nóng, mổ quăng bớt một nẹp dọc. Đồ gà dịch! Đại học sĩ gì chữ như gà bươi, tôi không sửa có mà nuốt dây thun.
Toán tiêu, Vương Kê giật ngay tờ nháp văn soi thử họa chăng còn vớt váng. Rồi trố mắt hỏi:
- “Gió đưa mành trúc sông Đà, Tiếng chuông đấu võ canh thịt  gà có xương”. Chết ngáp! Gì thế này?
Gà Tồ tác liền:
- Là gió thổi lên mành trúc có hình thủy điện sông Đà. Mành trúc là tiểu thủ công, sông Đà là đại công nghiệp, xây dựng công nghiệp trên cơ sở nông nghiệp và thủ công nghiệp đã thành nghị quyết Đại hội. Lại nữa, nhà nước  đã xây xong đường dây 500 kilô vôn xuyên Trường Sơn, ở đó có tre trúc và món gà rừng. Tiếng chuông đấu võ là chuông đánh báo hết hiệp, ông không xem các võ sĩ hạng gà  đấu hồi hôm trên tivi à? Canh thị gà ông ăn hàng ngày, bộ nuốt trọng xương sao cha nội? Rõ đồ gà lôi!
Gà Tồ còn gáy nữa nhưng gà sĩ Vương Kê đã như gà điếc, cú rủ muốn quỵ. Chuyến này gà Tồ đi bụi chắc mình bị vặt trụi lông cánh, xe phay mất. Nghĩ tới mà rợn da gà.
Nào ngờ yết bảng lại có tên gà Tồ. Vương Kê chưa tin, ngóng soi đi ngóng soi lại thật chắc ăn mới hết tái mồng. Riêng gà tồ quá đã, đâp cánh cục… cục… cục…trụ bộ  rướn cổ  gáy OOOOO… luôn mấy tràng dài vang động khiến ông Mặt Trời cũng phải thức giấc, trố mắt ngạc nhiên.


1 nhận xét: