Giáo sư tiến sĩ Vương Đẩu yết kiến Tề Tuyên
Vương, tâu rằng:
- Tiên vương Hoàn Công xưa an định thiên
hạ, lưu danh muôn thuở, nghiệp lớn để lại cho nhà vua, có điều sở thích nhà vua
không giống với sở thích tiên vương.
Tuyên vương ngạc nhiên:
- Không giống chỗ nào
mong tiên sinh chỉ giáo cho.
- Tiên vương thích kẻ
sĩ còn nhà vua không thích kẻ sĩ.
Tuyên vương bối rối:
- Tiên sinh nói kẻ sĩ
nhưng kẻ sĩ là cái giống gì, xin nói rõ hơn để quả nhân tỏ tường.
- Muôn tâu, kẻ sĩ là
người có học vấn, còn gọi là trí thức. Thời buổi năm châu bốn bể phát triển ào
ào mà bề tôi nhà vua vẫn dẫm chân ở mức bất cập hỏi lấy ai để thực thi thắng
lợi trọng trách cai quản đưa xã hội tiến bước. Thần lấy làm lo lắm.
Tuyên Vương hoảng lên giao
Vương Đẩu thực thi nhiệm vụ chuẩn hóa đội ngũ, tốn kém cỡ nào cũng được.
Tiến sĩ Vương Đẩu nêu
ra một loạt khó khăn để móc tối đa kinh phí với thời hạn hai năm sẽ hoàn thành.
Đúng hẹn lại chầu,
giáo sư tiến sĩ Vương Đẩu báo cáo:
- Đội ơn nhà vua, thi
hành thánh chỉ, thần đã tích cực chuẩn hóa được đội ngũ bề tôi. Người nào cũng xong cái đại học, cá biệt có người hai bằng.
Riêng tiếng Anh và vi tính ai cũng có bằng C trở lên.
Tuyên Vương hỉ hả:
- Tốt lắm! nhưng mà nè- Tuyên Vương hạ giọng- thế
sau đại học là cái gì gì nữa xin tiên sinh chuẩn hóa luôn một phát cho gọn. Lè
lẹ lên, thời gian vật chất một hai năm e dài quá, độ nửa năm được không?
- Dạ muôn tâu, một
tháng thần cũng chuẩn hóa được ạ!
- Hay, thế mới là ý
chí tiến công cách mạng. Nhưng cách gì tài thế?
Vương Đẩu ghé tai
Tuyên Vương:
- Dạ, thần cho sắp
hàng rồi dán nhãn lên ạ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét