TIỂU TỬ VĂN
ảnh internet
Tam
Giác luận cổ. Rằng nhà Mạnh Tử gần nghĩa địa, thấy người ta đào
chôn khóc lóc, Mạnh Tử cũng bắt chước, Mạnh Mẫu (mẹ Mạnh Tử) thấy không ổn, dời ra gần chợ. Ở
chợ thấy cảnh mua bán chụp giựt, Mạnh Tử cũng bắt chước, Mạnh Mẫu càng thấy bất ổn, phải dời nhà tới gần
trường học.
Lục Lăng nối theo suy kim. Rằng Mạnh
Mẫu phải hao tổn lớn để nhập hộ khẩu rồi
phải chi bộn tiền xin nhập trường, kiệt
vốn liếng nhưng bà vẫn vui vẻ tràn trề vì nghĩ con mình có môi trường học tập
nên người. Thế nhưng có người mỉa mai rằng chớ vội mừng. Mạnh Mẫu ngạc nhiên hỏi
thì được đáp:
- Bà chỉ tránh được chợ thường nhưng
tránh sao được chợ trường, loại siêu chợ.
- Siêu chợ là sao?
- Là chợ mà không phải chợ, không phải
chợ mà là chợ, đó là chợ giáo dục. Gọi chợ bởi nhất nhất quy thành
tiền, chỉ biết có tiền, do quan hệ tiền chi phối.
Mạnh Mẫu càng ngơ ngác. Người nọ giảng:
- Từ thấp lên cao, từ chợ cấp 1 đến chợ
cấp 2 rồi chợ cấp 3 gọi là chợ tiểu và chợ trung, trường bán rồi bắt đăng kí mua
đủ thứ từ đồng phục, giày dép, ba lô, cặp da, phù hiệu cho đến quyển sổ, tờ
đơn. Rồi học phí đổi thành học giá chuyển qua học phạm, rồi sổ vàng sổ bạc, tiền
phạt, tiền ủng hộ, tiền kế hoạch nhỏ kế hoạch to, tiền phụ huynh, tiền vẽ ra…
- Tiền vẽ ra là sao?
- Là ưa thì vẽ, bày đặt ra bắt đóng,
không thì bị hạnh kiểm yếu, bị trừ điểm thi đua…
Vượt qua chợ tiểu chợ trung, vào được đại học tức sa
vào chợ lớn. Nào chợ tín chỉ (tính bằng chỉ), chợ luận văn, chợ công trình, chợ
đổi tình lấy điểm…
Nghe đến đây, Mạnh Mẫu choáng váng rồi ngã cái oạch, bất tỉnh.
2-2019
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét