TIỂU TỬ VĂN
ảnh internet
Tới đâu miệng cũng so kè than thở rằng
tai chỉ có một việc nghe, mắt chỉ có một việc nhìn, mũi chỉ có một việc thở còn mình đã gánh trọng trách ăn còn gánh cả
trọng trách nói, trời cao trời ở không cân.
Trời nghe bảo:
- Được, nếu miệng ngươi muốn thì ta
cho như ý.
Miệng giật mình nghĩ: Bấy lâu nay ta
được ăn được nói, ăn dữ nói giỏi, ăn bạo nói tài, ăn như giặc hạm nói như thánh
hiền, một mình tung hoành ngang dọc ăn cạn
tàu ráo máng không chừa một thứ gì mà nay bị tách ra thì nguy. Xưa nay ăn nói
là hai trong một mồm mà nay tách một đứa một đằng, mồm ăn không dính dấp đến mồm
nói, rồi răng một đường lưỡi một nẻo môi mép một nơi, coi chừng chúng không phù trợ mà bẻ chĩa hại nhau thì nguy.
Nghĩ thế, miệng đon đả xin giữ nguyên như cũ, cho mình gánh trọng trách ăn nói, nếu cần thì tiếp sức giúp mũi lo việc
thở.
Trời chậc lưỡi lắc đầu: Rõ bọn mồm mép khôn lường!
5-2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét