Nhiều người thấy bất nhẫn nhưng rồi nghĩ dân dưới đáy là lớp cùng khốn, đuổi xóa khốn cùng thì một đẩy vào chỗ chết không chết thì hết khốn cùng, biết đâu nhờ vậy mà địa phương khác đem về tạo công ăn việc làm, cho họ nơi trú dưỡng, biết đâu đổi đời. Thiên hạ lúc đầu hoài nghi nhưng rồi thấy kết quả, ai cũng khen hay.
Sắn trớn, quan đầu lĩnh tuyên bố đuổi bọn học sĩ tại chức
bằng cách cấm cửa vào các cơ quan nhà nước. Có luồng ý kiến dậy lên rằng sao
cấp bằng danh chính ngôn thuận, cũng là
cử nhân đại học mà lại bị xua đuổi? Đầu lĩnh bảo chính quy bài bản hơn còn thừa
ra thì làm sao đến tại chức. Cũng có luồng
dư luận mỉa mai bảo qua cầu rút ván, đồng loại hại nhau, các vị chức tại muốn
làm cao nên bày trò loại trừ tại chức đó thôi. Đòn vả mạnh vào mặt học chế,
giới chức sắc Học bộ chỉ phản ứng lấp
lửng lấy lệ ỉu xìu, đòn cũng quật luôn ông ba búa từng tuyên bố Tại chức là nồi cơm của các trường đại học.
Xì xào rồi im re, thế là yên!
Được đà thắng lợi, đầu lĩnh phang tiếp một đòn trí mạng
vào dân ngụ cư, một cách đuổi dân ngụ cư, ngăn chặn dân nhập cư lớp dưới bằng
đòn hộ khẩu. Lí rằng Đà Thành quá tải
dân, trăm thứ thiếu: thiếu đường thiếu trường thiếu trạm thừa khách sạn nhưng
thiếu chung cư… Thêm gì còn giúp cho
phát triển chứ thêm loại thứ dân thì chỉ thêm gánh nặng. Muốn nhẹ gánh để dễ
phát triển chỉ còn cách đuổi! Người phương khác nghe, chờn không dám tới. Tội
nghiệp hàng chục nghìn người tuy vẫn mang tiếng ngụ cư chưa thành dân chính
thức nhưng đã gắn bó với Đà Thành cả hàng chục năm nghe lệnh mà thất kinh rụng
rời. Rồi nghĩ chuyện mái ấm gia đình, chuyện học hành con cái… Mong ước ăn đời
ở kiếp với Đà Thành thân yêu nhưng bị
khước từ, bị dội gáo nước lạnh xua đuổi,
rồi thì đi đâu về đâu, đường xa nghĩ nỗi
sau này mà kinh!
Lệnh ban ra, từ trên xuống dưới la ó rằng phạm luật nước
nhưng quan đầu lĩnh bản lĩnh đã quen nói
cương: Để Đà Thành đạt được các tiêu chí của
thành phố mang tầm quốc tế thì phải
đột phá, đột phá thì có đột có phá, phải phạm luật, không phạm luật sao
gọi là đột phá! Đến đây, thiên hạ đều giật mình, khéo mà Triều đình riêng một góc trời!
3-
2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét