TIỂU TỬ VĂN
“Trang Tử dẫn đồ đệ qua một khu rừng, thấy người tiều phu chống búa trước cây đa. Trang Tử hỏi: Sao không đốn? người tiều phu lắc đầu bảo: Cây đa này to lớn nhưng gỗ tạp lại u nần hang hốc, xốp xáp sần sùi không làm gì được, đốn mất công.
Nghe con đọc đến đây, bố vốn là tay săn cây kiểng cỡ bự đang nằm trong phòng vọt ra kín đáo hỏi:
- Con biết ông Trang Tử đó ở đâu không? Được thì xin địa chỉ hoặc số phôn của ổng hoặc mấy tay đi theo ổng cũng được, bố có chuyện gặp riêng. Nói nếu cần thì bố sẵn sàng chi hoa hồng đậm cho ổng.
Người con chưng hửng nhưng hỏi gặng:
- Bố cần gặp riêng làm gì?
Người bố thì thào:
- Thì cũng công ăn chuyện làm cần hợp tác. Này nhé, bố muốn biết cây đa đó ở đâu đặng mua. Bọn tiều phu ngu dốt không biết giá trị đấy thôi chứ cây đa nọ mà vào tay bố hả, chỉ cần tỉa cành vanh rễ bứng về ương dưỡng một thời gian rồi hét giá bán, tiền tỉ đấy con ạ.
Người con cười khẩy:
- Đây chỉ là chuyện cổ, ông Trang Tử đó chết từ mười đời tám hoánh bên Tàu rồi.
Ông bố ỉu xìu:
- Tưởng chuyện ngày nảy ngày nay ở xứ mình chứ chuyện xửa chuyện xưa bên Tàu bên Tây thì nói làm quái gì cho mất công. Hừm!
11- 2010
fACEBOOK- lIKE: Vệ Quách Đào, Long Sơn Huỳnh and 4 others
Trả lờiXóaYamakuto Choitechim Chưa thấu í thầy !
Tạm hiểu như sau: cây đa gốc đề tuy to mà vô tích sự nên đành mackeno chứ vớ vào mà rách việc (?)