TIỂU HÙNG TINH
ảnh internet
Trúng vào ngành nhân văn, học mơ trên trời ra trường đột rơi xuống đất, thất nghiệp liêu xiêu.
Xoay không ra tiền mua chiếc xe chạy Grab, về nhà cuốc đất không nổi, làm thợ không được, phụ hồ không xong. Lông bông lênh bênh, thầy không ra thầy, thợ không ra thợ mà thằng cũng chẳng ra thằng. Ô hô!
Một lần đi ngang quán nghe tiếng hát rao bán trăng của Hàn Mạc Tử, y khịt mũi cười rằng ông Hàn rao bán trăng là bán ảo còn ta đây bán là bán thực, ta bán ta luôn. Sẵn máu thi sĩ, y đổi lời thành AI MUA TÔI TÔI BÁN TÔI CHO. Lời thơ vận vào thân phận, tê tái xót xa nhưng rồi ở đâu, lúc nào y cũng ngâm nga.
Ai mua tôi tôi bán tôi cho, y càng rao càng ế. Ai nghe cũng mỉa mua làm gì thứ dài lưng tốn vải, rước ăn hại về nuôi cơm sao. Lúc đầu rao người ta còn chú ý xì xầm nhưng rồi nghĩ rằng thằng giả chưa điên nhưng bất bình thường là cái chắc nên nghe tiếng hoặc thoáng bóng y là ai cũng tránh xa. Nổi máu tự tôn tự tồn, cùi không sợ lở, y càng rao tới để vừa xổ bực vừa thách thức cuộc đời cho bỏ ghét.
Một lần, đang rao bất ngờ có một kẻ tiến lại ngoặc tay kéo ra chỗ vắng, kín đáo hỏi thật không, bán thế nào, y bảo bán nguyên thân mình. Kẻ kia nói chỉ cần mua một vài món, bảo đảm giá cao, tiền trao cháo múc, mặc sức xài cả đời không hết. Y ngạc nhiên hỏi mua vài món là thế nào, kẻ nọ đáp rằng gan một lá, thận một trái, phèo phổi thứ một ít là được. Y giật mình toát mồ hôi hột, té ra gặp thằng cha mua bán nội tạng. Rồi ù té chạy một mạch.
Từ đó, nghĩ đến là lạnh gáy, hết dám ngâm nga rao bán nữa.
9-9-24
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét