Con ngựa của Sở Trang Vương được tẩm bổ tối đa, béo ú
nu úc núc, lên tăng xông rồi đứt mạch mà từ trần. Vua bắt quần thần mặc đồ
tang, chôn theo lễ đại phu, ai can thì chém. Các quan thảy đều kinh sợ, thin
thít, chỉ có Ưu Mạnh nghe, khóc ròng:
- Bẩm chúa công, tuấn mã không may quy
tiên, nếu chôn theo lễ đại phu thì bạc bẽo quá, xin chôn theo lễ nhà vua mới
xứng ạ! Phải đặt ngọc thể trong quan tài
bằng đá hoa, lập miếu ngày đêm nhang khói, tế lễ phụng thờ để chư hầu nghe mà
cho là nhà vua coi rẻ người, chỉ quý ngựa.
Sở Vương giật thót, tỉnh ngộ:
- Chết chửa, ta hồ đồ dẫn đến sai lầm,
giờ sửa như thế nào đây?
Ưu Mạnh thủng thẳng:
- Thì chôn như chôn con vật, lấy bếp
làm quách, lấy soong nồi làm hòm, thêm riềng sả, nước mắm nhỉ, ngũ vị hương, ca
ri sa tế, được thì rưới thêm ít xị rượu rồi chôn vào dạ dày người ta là tiện
lợi nhất.
Sở Vương nghe, nuốt nước bọt cái ực,
khen:
- Phải, phải lắm! Quan bếp trưởng đâu,
lo triển khai lẹ lẹ lên, kiến bò bụng ta rồi đó!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét