BÚT NGUYÊN TỬ
ảnh internet
Hồn
cụ Nguyễn Trãi phiêu diêu về chốn cũ, gặp Vị vương liền hỏi:
- Hơn năm trăm năm trước, thấy dân
tình khốn đốn, ta dâng biểu lên nhà vua có đoạn Mong bệ hạ chăm lo muôn dân để cho nơi thôn cùng xóm vắng không còn tiếng
hờn giận oán sầu. Nay các ngươi
xây dựng thiên đàng trần thế hơn
nửa thế kỉ rồi thế tình hình nơi thôn cùng xóm vắng thế nào?
Vị vương khoe:
- Muôn phần tốt đẹp, mấy chục năm
này xóa đói giảm nghèo đều đều, ưu tiên vùng sâu vùng xa nên thường xuyên cứu trợ,
đến đâu cũng thấy dân chúng cứ mở miệng là tán tụng công ơn nhà nước.
Nguyễn Trãi hoài nghi. Một đồ đệ đi
theo rỉ tai:
- Thầy hãy cảnh giác, người ta thường
bảo đừng nghe chớ tin mà hãy nhìn kĩ kẻo nhầm.
Nguyễn Trãi cho là phải.
Thế rồi thầy trò Nguyễn Trãi đi trực
tiếp vào một xóm vắng, thấy trường trạm te tua, cửa nhà xơ xác, người già không được chăm sóc, bữa ăn của trẻ em không chút cá thịt. Hỏi cha mẹ chúng đâu mới hay người trôi dạt ra
thành phố, người phiêu bạt vào nam hoặc đi làm ô sin đâu bên Đài Loan, Hàn Quốc... Thêm nạn cường hào ác bá, trăm thứ thuế phí vô lí đè nặng trên đầu trên cổ, có trường hợp mất đất trắng tay phải lên tận kinh đô
khiếu kiện hàng chục năm không xong, tình cảnh hết sức bi đát.
Nguyễn Trãi gạt lệ than:
- Té ra nơi thôn cùng xóm vắng đã hơn năm thế kỉ trôi qua
vẫn chưa dứt tiếng hờn giận oán sầu.
7-2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét