ảnh internet
Bố
Tưng kéo thằng Tửng thăm đồng. Thấy lúa trĩu hạt, bố Tưng phấn khởi:
- Được mùa, no cái chắc con ạ!
Thằng Tửng lắc đầu:
- Thiên tai địch họa, chưa chắc!
Thế rồi gặt lúa về, phơi phóng vô bồ, bố Tưng rung đùi:
- Chắc ăn rồi, thiên tai địch họa
làm gì nổi mà sợ!
Thằng Tửng vẫn lắc đầu:
- Không thiên tai địch họa thì nhân
họa, biết đâu, chưa chắc!
Nghe thằng con “chưa chắc chưa chắc”
thấy ghét, bố Tưng vo gạo đặt lên bếp nấu nồi cơm mới ăn mừng thử coi chắc
chưa.
Cơm đang sôi thì nghe báo động thủy
điện xả lũ. Nước ầm ầm đổ tới, hai bố con chỉ kịp leo lên mái nhà thoát thân,
bao nhiêu của nả lúa gạo song nồi trôi cả.
Công của một đời trôi theo dòng nước,
bố Tưng nhìn con cay đắng thẫn thờ. May đâu có đoàn cứu trợ kịp thời, giúp bố
con nhà Tưng một số tiền. Bố Tưng lạc quan trở lại bảo:
- Thế này thì chắc sống rồi con ạ!
Thằng Tửng lại lắc:
- Chưa chắc!
Bố Tưng định mắng nhưng vừa lúc trưởng
thôn xuất hiện, yêu cầu nạp lại số tiền để thôn tính toán phân chia. Giận cá
chém thớt, bố Tưng nẹt thằng Tửng:
- Mày cứ mở miệng là “chưa chắc chưa
chắc” gây xui xẻo. Của cải lúa má đồ đạc
trôi sạch bách tưởng chết may người ta cứu trợ cho một ít cầm hơi mà sống lại bị
thôn thu mất. Cũng vì mày cả, cái gì mày
cũng “chưa chắc chưa chắc” hết cả thì cái gì chắc hử?
Thằng Tửng khịt mũi:
- Thì chắc chết, chết là cái chắc!
10-2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét