NGUYỄN VĂN HÙNG
Ảnh internet
Lí được xem là lẽ phải, là đích của suy luận,
tranh luận (chân lí), đồng thời nó cũng là cơ sở (chứng lí) và cách thức lập
luận, tư duy (luận lí, suy lí) làm căn cứ để xác định đúng sai của một quá
trình nhận thức hoặc hành động.
Điểm
xuất phát của lí là nguyên lí- lẽ phải ban đầu, luận điểm cơ bản của một học thuyết như vật chất có
trước ý thức có sau, cơ sở hạ tầng quyết định kiến trúc thượng tầng (trong tiết
học duy vật); là định luật cơ bản có
tính tổng quát chi phối một loạt hiện tượng như nguyên lí bảo toàn năng lượng,
sức đẩy của nước (trong vật lí)…Triết học phương Đông xem lí của cuộc sống xuất
phát mệnh trời do vậy nhân sinh phải phù hợp với thiên lí.
Triết
học thừa nhận có chân lí tuyệt đối (tri thức trọn vẹn về sự vật hiện tượng mà
không còn gì bổ sung và cũng không bác bỏ được nhưng không thể đạt tới ngay một
lúc) và chân lí tương đối (tri thức đúng nhưng chưa đầy đủ về sự vật). Như vậy
chân lí có tính tương đối, nhận thức con người ngày càng phát triển sẽ khắc
phục tính tương đối này để tiếp cận chân lí tuyệt đối.
Do
điểm xuất phát, lập trường, quan điểm khác nhau nên lí rất đa dạng, thiên lí
vạn lí. Tần Thủy Hoàng tóm thâu sáu nước là có công lớn- có lí nếu đứng trên
phạm vi toàn Trung Hoa mà xét. Thái tử Đan thuê Kinh Kha đi ám sát Tần Thủy
hoàng là yêu nước- có lí nếu xét trong phạm vi nước Yên hoặc từng nước riêng lẻ.
Trứng không có lông là điều rõ ràng thế nhưng ông Huệ Thi nói “trứng có lông” thì logic lập luận của
ông ta cũng không phải vô lí. Ông đứng trên quan điểm vạn vật nhất thể (muôn
vật cùng một thể) để lập luận rằng trứng nở ra con gà (con vịt, con chim) có
lông như vậy bản thân trứng đã có lông.
Đưa
tình dục vào dạy cho học sinh, có người bảo điều này rất cần thiết vì không thể
giấu giếm úp úp mở mở chuyện quan trọng này mà phải dạy cho học sinh hiểu biết
rõ ràng để xử sự đúng- có lí. Có người bảo không nên vì học sinh còn non nớt,
dạy về tình dục khác gì bày cho các em
làm bậy- cũng có lí. Vấn đề đây là xem cách nào hợp lí hơn, đòi hỏi chứng lí
thực tiễn, thực tiễn là tiêu chuẩn của chân lí.
Lí
đa dạng nên không thể độc quyền chân lí. Người ta dễ thống nhất với nhau về
chân lí phổ quát nhưng khó thống nhất về chân lí cụ thể hoặc ngược lại, nhất
là chân lí thuộc lĩnh vực xã hội nhân văn. Pascal từng nói: “Bên này dãy Pyréne là chân lí, bên kia là lỗi lầm”. Lí lẽ,
hành động tùy lúc, tù nơi, tùy thời mà được xem là chân lí hay sai lầm. Chân lí
tùy thuộc quan niệm, phong tục tập quán, văn hóa xã hội. Hơn nữa, sự việc nào
cũng có hai mặt tích cực và tiêu cực, hay và dở; trong thực tế người ta thường
chọn phương án có nhiều ưu điểm để thực thi (phương án tối ưu), phương án hay
hàm nghĩa hay nhiều hơn dở.
Có
lí mặt này đôi khi vô lí mặt kia. Thạch Chữ làm quan đời Chiêu vương nước Sở,
một hôm đang đi tuần, thấy kẻ giết người liền đuổi bắt, té ra cha mình. Ông
quay lại, chạy vào điện quỳ trước mặt vua thưa rằng: “Kẻ giết người là cha tôi, bắt làm tội thì không nỡ mà bỏ phép thì
không xuôi. Làm quan mà không giữ phép, đành xin chịu tội”. Vua tha tội
nhưng Thạch Chữ cầm gươm tự sát. Xưa nay, nhiều người xem Thạch Chữ trung hiếu
vẹn toàn-đúng! Xem Thạch Chữ bế tắc vì hai lẽ phải ở đây mâu thuẫn loại trừ
nhau, không thể giải quyết trọn vẹn đành phải tự sát- đúng! Trong cuộc sống,
đôi khi được lẽ phải này phải hi sinh lẽ phải kia (như chọn phương án tối ưu).
Nhân vật Thúy Kiều bị đẩy vào thế giằng
xé giữa hai cái lí: Bán mình chuộc cha cho tròn hiếu và giữ mình chờ Kim Trọng
cho vẹn tình. Nàng cân nhắc “Bên tình bên
hiếu bên nào nặng hơn”, nhận định “Hiếu
tình khôn dễ hai bề vẹn hai” và cuối cùng lự chọn “Dẽ cho để thiếp bán mình chuộc cha”.
Lí
bị chi phối bởi sức mạnh. Nhà thơ ngụ
ngôn La Fontaine có bài Lí kẻ mạnh bao
giờ cũng thắng kể câu chuyện Cừu non ra suối uống nước và gặp sói. Và đây là
cuộc đối thoại:
Sói:
- Cừu kia, sao mày dám uống nước trên nguồn của tao?
Cừu
non: - Thưa, nguồn của ông trên kia, con uống dưới này mà!
Sói:
- Nhưng năm ngoái mày nói xấu tao.
Cừu non: - Năm ngoái con chưa sinh.
Sói : - Không mày thì anh mày nói xấu tao.
Cừu non : - Con là con một, không có anh.
Sói : - Không thì một ai đó trong họ nhà mày nói xấu
tao.
Cừu không biết nói sao nữa còn Sói thì nhảy vào chộp lấy mà ăn thịt.
Đó là lí kẻ mạnh, cái lí (thực chất là vô lí) kèm nanh
nhọn vuốt sắc để áp chế kẻ yếu. Ngẫm ra, không bình đẳng thì khó nói chuyện lẽ
phải, phải mạnh mới nói chuyện với kẻ mạnh được, thế yếu mà nói chuyện với kẻ
mạnh thì bao giờ cũng thiệt thòi. Kẻ mạnh trên thế giới ngày nay không còn tự
tung tự tác như trước nữa nhưng lí kẻ mạnh vẫn là một thự tế.
Di Tử Hà được vua nước Vệ sủng ái. Phép nước Vệ, ai đi
trộm xe vua thì bị chặt chân, mẹ Di Tử Hà ốm nặng, ông ta vội lấy xe vua chở
đi. Vua nghe, khen rằng có hiếu tới nỗi quên cả tội chặt chân. Một lần Di Tử Hà
ăn táo thấy ngọt, đưa nữa còn lại cho vua. Vua khen rằng của ngon đã cắn vào miệng mà còn biết nhường. Đến
khi hết sủng ái, vua Vệ mới khươi chuyện
cũ ra hạch về tội dám tự tiện đi xe vua, tội dám cho vua ăn đồ ăn thừa... Sự
yêu ghét làm mờ lí trí cộng thêm ông ta là vua nên nói lí sao cũng được. Cũng một sự việc mà khi cho rằng đúng, khi
cho sai, có lí cũng đó mà vô lí cũng đó thì còn gì vô lí hơn.
Phép vua còn có lệ làng, lắm khi tréo ngoe phép vua thua
lệ làng. Lí luật, lí lệ còn thêm lí thủ trưởng, nhiều sếp nhờ có quyền lực
sai áp, bắt kẻ dưới chấp hành rồi cứ
thấy việc gì mình cũng đúng, cũng có lí ; lắm khi sai lầm nhưng vẫn cực
đoan là hợp lí, cấp dưới vạch ra cái vô lí thì tìm cách trù dập. Lí lẽ kèm nắm đấm thì chỉ tìm được kẻ tán hót
chứ làm sao tìm ra người tranh luận. Mất dân chủ thì dẫn tới độc đoán tự tung
tự tác, đến khi cháy nhà ra mặt lại đổ vì lí do khách quan !
Cũng lắm kẻ biết mình vô lí mà vẫn khăng khăng cãi lí.
Anh đi bên trái, có người góp ý rằng đi vậy sai luật, phải đi bên phải ;
chuyện rành rành chẳng chịu nghe còn sửng cồ :- Có trái mới có phải, có phải phải có trái, có người đi bên trái như
tôi sai thì mới biết rằng người đi bên phải đúng. Tôi có sai anh mới có cơ hội
góp ý để nói cái đúng của anh ra. Ai cũng đúng cả thì đâu có cơ hội cho anh lên
lớp người ta. Lí sự kiểu này thì đúng là lí sự cùn, hết ý !
Lí thường dựa vào chứng cớ (chứng lí), điều được thừa
nhận phải đủ lí do (căn cứ), logic là vậy thế nhưng có khi tình ngay lí gian.
Tối trời, có kẻ lỡ độ đường xin vào nghỉ lại, thương tình ho trọ một đêm. Té ra
y là tay tội phạm bỏ trốn, mình bị quy là chứa chấp ! Chỗ vắng vẻ, nghe
tiếng phụ nữ kêu cứu, chạy tới, bị ả ta ôm lại la toáng lên là mình bị hiếp
dâm- Kiểu này chỉ có trời biết đất biết ả ta biết và người tới cứu biết chứ ai
biết, ngoài trời đất thì ai làm chứng cho đây ! Nhiều người bị kẻ khác gài bẫy, giải thích không ai tin
hoặc ý đồ tốt nhưng việc làm sai cũng
khó biện bác. Cái được xem là có lí không phải bao giờ cũng đúng.
Tìm chân lí, con đường tới chân lí không phải bao giờ cũng
là đường thẳng. Xưa nay, biết bao lí thuyết, biết bao giáo điều, tốn bao giấy mực cho vấn đế này. Thế nào là chân lí,
bằng cách nào và liệu con người có nhận
thức được chân lí không ? Nếu nhận thức được thì vận dụng thế nào để xây dựng cuộc sống tốt
đẹp ? Hình ảnh Diogène (triết gia Hi lạp, 413- 327 BC) đốt đuốc giữa ban
ngày để đi tìm chân lí cũng là biểu hiện khao khát hướng đến lẽ phải, sự thật,
hướng đến chân lí của con người.
2011-vl
Like:3 Lua Hai, Vũ Đan Huyền and Hong Donhu
Trả lờiXóa