Ông
sếp đi lễ đền miếu, thấy tay thủ tự nhờ hòm công đức mà tiền vô như nước sông Đà, hòm lớn thế mà thường xuyên quá tải nên
phải thay liên tục, nghe đâu cả nhà y còn bị mất ngủ vì đến khuya còn phải
chong mắt mà đếm. Lễ xong, về cơ quan, thấy cái hòm thư góp ý con con treo chần
vần trước con mắt đâm nổi cáu, rủa:
-
Ngươi cũng hòm, người ta cũng hòm mà hòm người ta được thập phương tự nguyện đổ
tiền đổ bạc vào đầy ắp còn ngươi treo
tháng này qua năm nọ vẫn không moi đâu ra một mảnh giấy góp ý. Rõ cái đồ vô
tích sự!
Hòm
thư góp ý bị mắng, tức tối cự nự:
- Đã
dựa vào tôi sao lại lên giọng phụ bạc? Tay thủ miếu không cần tiếng, chỉ cần
miếng, hòm công đức đem lại cái miếng cho y. Còn như ông cái miếng từ đủ thứ
nguồn theo lối này lối nọ nhập vô đầy ắp muốn nứt, ém giấu không hết, tôi đây
đem lại cho ông cái tiếng. Có tôi mà
người ta cứ nghĩ ông đề cao quần chúng, đi sâu đi sát tạo điều kiện cho dân biết
dân bàn, biết lắng nghe, chịu phê bình…Tôi nào khác chi cái bùa trấn cửa, treo
cái tiếng trong để che cho cái miếng đục
của ông đó mà không thấy sao.
Hơn
nữa, hòm tôi càng rỗng thì ông càng yên tâm, chứng tỏ oai lực ông còn mạnh, thế
ông chắc, ghế ông vững… nên đố ai dám ho he góp ý, ông cứ yên chí lớn mà lo
miếng.
Ông
sếp vỡ lẽ, càng thêm yêu mến hòm thư nên lại gần ve vuốt mân mê. Bỗng một con
chuột vào làm tổ tự hồi nào trong trỏng bất ngờ phóng ào ra, ông sếp thất kinh
té cái rầm bất tỉnh, phải chuyển đi cấp cứu.
Facebook- Like: Quoc Viet Phan, Kha Dang and 4 others
Trả lờiXóaLua Hai Nghe nói cấp cứu hơi bị trể......Nên người nhà thay cái hòm khác ,cho vừa vặn !