MỤC LỤC BLOG

Thứ Sáu, 30 tháng 6, 2017

BỆNH SỢ

BÚT NGUYÊN TỬ 

ảnh internet 

        Y  cho rằng sức khỏe là vàng, cơ thể cực kì quan trọng do vậy phải chăm sóc hết sức cẩn thận. Không được coi thường bệnh tật, không thể cứ bệnh là tùy tiện ra tiệm mua thuốc uống bậy uống bạ. Mua bảo hiểm và tận dụng dịch vụ, nơi có bệnh viện, có thầy, có thuốc, văn minh hiện đại để được thường xuyên khám chữa, phải thế! Y bị cảm và tuyên bố dứt khoát đi khám bảo hiểm để được chăm sóc thật khoa học, chu đáo.

Một ý kiến xen vào: - Mất tiền gửi xe.
Y hức một cái: - Ba lẻ tẻ.
        - Phải sắp hàng bốc số chờ đến lượt khám.
Y xẳng giọng: 
- Đương nhiên thôi! Lịch sự văn minh, Tây còn phải thế.
- Phải trình giấy tờ  nào thẻ nào sổ cho cô y tá chờ ghi chép, đợi bác sĩ khám. Bác sĩ coi hỏi qua loa, ghi ngoắng toa thuốc loại rẻ trên dưới chục nghìn bạc.
Y xìu giọng: - Rồi sao?
- Rồi ra ngoài chờ ghi. Lấy được giấy nếu có xét soi chụp gì nữa ở phòng khác thì phải chạy tìm cho ra phòng hành chính xin đóng dấu xác nhận. Khám chụp xong rồi phải tìm phòng vi tính để vào dữ liệu, tính toán rồi qua chỗ thu ngân để nộp tiền.
- Sao lại nộp tiền? Mình đã đóng bảo hiểm hàng tháng trừ vào lương rồi mà.
-  Phép vua thua lệ làng, chớ hăng cự nự sinh sự sự sinh. Này nhé, thời gian đầu miễn phí, một thời gian sau lại bắt đóng phí hai chục phần trăm, một thời gian sau miễn phí trở lại, thời gian sau nữa thu phí hai chục phần trăm nếu chi phí từ trăm nghìn trở lên, thời gian gần đây lại thu hai chục phần trăm theo toa, thời điểm bây giờ thì chưa biết thế nào. Phải thường xuyên cập nhật mới nắm được tình hình. Rồi lại  đem sổ tìm phòng phát thuốc ngoại trú (Không phải cửa hàng bán thuốc bệnh viện đâu nhé, chặt ngọt đấy!) nộp và chờ đến phiên để kí nhận thuốc . Xong!
Hướng dẫn rành mạch đến thế nhưng không biết sao y nghe bổng hoảng hốt, ớn lạnh  từ gót đến chóp rồi rùng mình một cái mồ hôi vã ra như tắm, người nhẹ te nhẹ te.
Hỏi: - Sẵn sàng đi khám bảo hiểm chưa?
Y lắc đầu:- Hổng thèm!
Hỏi: - Sao thế?
Y hất hàm: - Con bệnh trong tôi nghe, sợ quá trốn đâu mất tiêu rồi! Báo hại mình  mất một thời cơ để được chăm sóc. Mẹ kiếp!


8- 2010

1 nhận xét: