TIỂU TỬ VĂN
Ảnh internet
Căng thì cũng phải có lúc giãn, làm
việc lu bù cũng phải có lúc xả hơi giảm stress, nhân Đại hội công nhân viên
chức, sếp cho một bữa liên hoan. Liên hoan thì phải vui, có nghệ sĩ lại càng
vui, cơ quan tôi tình cờ được đón một nghệ sĩ. Người tự giới thiệu là một con
ong cần mẫn hút mật ngọt, mang làn hương thoang thoảng của những bông hoa bay
khắp đất trời và đậu xuống bàn. Nói xong, tọa kề sếp. Nghệ sĩ tự nhiên lắm,
ngọt ngào xướng danh, tự khai một lô một lốc thành tích, tự nhiên cứ như mình
hơn cả sếp, còn hơn ở nhà mình.
Nghệ sĩ
có nhã ý hát tặng cho thủ trưởng và tất cả mọi người một bài. Ai cũng
vui vẻ nhất trí. Nghệ sĩ cao hứng bảo nhất trí thì phải vỗ tay! Mọi người vỗ
tay. Nghệ sĩ bảo vỗ tay chưa đủ, phải nâng li chúc mừng chứ! Mọi người nâng li
chúc mừng. Nghệ sĩ tỏ vẻ băn khoăn rằng
hát không đàn tiếng hát sao mà vô duyên. Vì nhiệt tình với văn nghệ, thủ trưởng
lệnh một nhân viên đi lấy gấp cây đàn tới. Mười phút, có ngay! Nghệ sĩ cầm đàn
lên bấm bấm lúc lắc bỏ xuống, bảo có thực mới vực được đạo, nãy giờ chưa gắp,
không gắp người ta bảo mình chê, gắp ít miếng. Mồi không rượu phí quá, uống một
cốc, uống một mình cũng buồn, mời tất cả nâng li! Mọi người vui vẻ nâng li.
Nâng cũng phải cụng cái cốp nghe cho đã lỗ tai! Nghệ sĩ đi một vòng, cụng li
với từng người côm cốp.
Vẻ
trầm ngâm, nghệ sĩ túc tắc dẫn giải những kỉ niệm về bài hát, những xúc
động như vu vơ như mơ hồ như tha thiết
như rên xiết thật là hết biết mà nghệ sĩ từng trải qua khi hát. Mọi người lịch
sự lắng nghe. Nghệ sĩ bảo rằng mình nhớ, nhớ nhiều lắm nhưng không thuộc, có
chỗ nào quên nếu khán thính giả nào “nhắc tuồng” tiếp thì rất muôn vàn cảm tạ.
Bởi nghệ sĩ mà, đầu óc phóng khoáng nên không phải thứ gì cũng phải nhớ, có nhớ
cũng nhớ chun chút, nhớ nhiều quá nặng đầu hạn chế sức sáng tạo, cái nghiệp nó
vậy mong mọi người nhận xin đừng chấp. Nghệ sĩ bảo rằng chính chỗ quên đó là
chỗ cho khán giả tham gia tạo nên sự đồng cảm tuy hai mà một tuy một mà hai giữa
tác giả, người biểu diễn và khán thính giả. Mọi người ú ớ không hiểu ý làm sao
nhưng cứ chấp nhận đi cho khỏe, hỏi thêm ổng lại giảng tiếp, mệt lắm!
Rồi nghệ sĩ nâng đàn lên bấm bấm, bỏ
đàn xuống. Nâng cốc, xin mời mọi người nâng cốc men say cho tình say, men tình
cho men hứng.
Dọn sân dọn bãi mãi hoài cuối cùng nghệ
sĩ mới chịu vào cuộc “chơi”. Hát hai câu - quên, nghệ sĩ ậm ừ u ơ tá tà ta-
một thính giả trong bàn mau miệng “nhắc
tuồng”. Nghệ sĩ ớ ra như tìm được tri âm, nghệ sĩ bỏ đàn, đi thẳng về phía nữ
nhân lịch sự xin hỏi tên, hỏi quê quán, đảm trách công tác gì…Phải trả lời đi
trả lời lại hai ba lần nghệ sĩ mới gật đầu bảo nhớ. Nghệ sĩ đứng dậy, cao giọng tuyên bố xanh rờn: Nếu anh đây trẻ lại ba mươi tuổi, em trẻ lại mười lăm tuổi thì anh quyết
ngày ngày ôm đàn tới bên cửa sổ nhà em hát lên những bài tình ca, ca cho đất lở trời long, ca đến
khi nào em- vị thiên thần bé nhỏ- gục ngã vào trong vòng tay anh. Mọi người chưng
hửng ngạc nhiên nhưng rồi có mất gì đâu, vỗ tay. Nữ thính giả kia mặt mày đỏ lựng nhưng cũng phải vỗ tay.
Nghệ sĩ bảo đã qua phần giao lưu, tiếp
tục về chỗ , ôm đàn lên hỏi mình đã hát đến đoạn nào rồi? Sợ sập bẫy thêm phiền,
không ái dám nhắc. Lại phân bua về thói lãng tử phiêu diêu nên hay đãng
trí. Cuối cùng nghệ sĩ cũng phải hát cho
xong bài. Nghe, nín, lùng bùng, phập phồng
đến khi thấy nghệ sĩ cúi rạp xuống báo hiệu bài hát dứt, mọi người đồng
loạt thở cái phào và lục tục kéo nhau ra
ngoài xả tức.
Tội nghiệp cái ông thủ trưởng đường
đường uy vũ là thế mà vướng vào khách
nạn, bị nghệ sĩ chiếm đài, tra vấn trong vòng một tiếng đồng hồ muốn liểng
xiểng, bản thân còn không cứu nổi nói gì đến việc cứu vớt thuộc cấp, căng thẳng
quá nên tuyên bố tàn tiệc sớm. Xin lỗi, mệt thằng cha nội này quá rồi!
12 tháng 2, 2018Facebook: Tankhai Nguyen, Quoc Viet Phan and 5 others
Trả lờiXóaĐình Nguyên Độc vô hậu!
14 tháng 1, 2019Võ Ngọc Dung, Đinh Thị Thanh Điệp and 21 others-3 Shares
Hy Vo Thủ trưởng nhà mình bị ông nghệ sỹ vớ vẩn lừa. Làm cho đám nhân viên không được nghe những lời quí báu của xếp.
Vien Lac Vien Cái cha khùng nghệ sĩ này thế mà hay..
Tâm Chí Nguyễn Kẻ phá bĩnh dễ thương!