Ảnh internet
Thúc
Ma chết, Quản Hạm nước mắt như mưa. Có kẻ thân thiết hỏi riêng:
- Lão ta không đẻ ra
ông, không phải thầy dạy ông sao lại khóc lóc thảm thiết vậy?
Quản Hạm gạt lệ nói:
- Ông ta không đẻ ra
tôi nhưng đã bao lần cứu sống tôi. Nếu
không có ổng quẳng phao cứu vớt thì tôi
tiêu đời vì mấy phi vụ bị lỗ bể rồi, nhờ
ông che ém mà sự vụ cũng xù. Nay ổng đi
rồi, mất chỗ dựa không khéo người
ta lại phanh phui khui móc ra rồi làm
tội làm tình, mình chịu gì nổi! Nghĩ đến thảm cảnh mà không cầm nổi nước mắt.
Ổng không là thầy dạy nhưng là người truyền ngón mánh, bày đường đi nước bước.
Ngón mánh ổng nhiều khâu lắm đoạn nhiều dáng lắm vẻ, tôi học hoài chưa hết. Nay
ổng mất đi, biết lấy ai làm mẫu mực dắt đường chỉ lối. Tiếc thương mà không sao
cầm nổi dòng lệ tuôn trào.
Ôi! Sinh ta ra là ông
bà già ta, cất nhắc dẫn dắt che đỡ bảo bọc ta là Thúc Ma vậy! Nay ổng mất cũng như cổ thụ đổ, ta còn biết
tìm đâu cây cao bóng cả mà núp, không khéo sộ khám tiêu đời. Nghĩ đến tương lai
mịt mù, thương phận tủi thân mà khóc.
Than xong, Quản Hạm
càng nức nở rồi rống lên thảm thiết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét