MỤC LỤC BLOG

Chủ Nhật, 29 tháng 12, 2013

MÂY (tản văn)

 Tản văn của TIỂU HÙNG TINH

Ảnh internet



             Bầu trời xanh sẽ cô đơn biết mấy nếu không một gợn chút mây. Mây là bạn của bầu trời. Mặt hồ thu xanh phải gợn sóng lăn tăn, mặt biển xanh bao la sống động và dữ dội nhờ những con sóng bạc đầu. Nếu bầu trời xanh trong kia thiếu hẳn những đám mây thì vô hồn biết mấy. Mây là hoa trời.

           Không biết mây trời từ đâu lại nữa. Thong thả, nhởn nhơ, trắng xóa. Mây đa dạng đa hình, khi như cánh rừng trùng trùng chất ngất cây bạc, khi như lớp lớp san hô, khi như bãi cát dài lan trên mặt biển rộng, khi mang dạng hình trăm thứ con vật. Mây chiều pha ánh mặt trời nên đủ sắc màu. Có ráng trời mỡ gà, có ráng trời đỏ quạch. “Ráng mỡ gà thì gió, ráng máu chó thì mưa”, “Vàng gió, đỏ mưa, vừa vừa thì lụt”… Mây là một thứ phong vũ biểu thời tiết.
             Mây thường chuyển di, người xưa thường ví cuộc đời như bức tranh vân cẩu, hình thành đó rồi thay đổi đó, hợp rồi lại tan, lặng lẽ, chóng vánh theo lẽ biến dịch.
            Có gam màu nào vẽ được vẻ sáng rực lên sau những đám mây, có đường nét nào sinh động thanh thoát bằng mây. Mây như đụn khói như mảng bông rồi tan ra từng sợi tơ mỏng nhạt nhòa, mây như gấm mịn hài hòa dệt nên từ muôn sắc màu thanh tú.
           Mà lạ thực, bầu trời mây chẳng bao giờ trùng lặp, lạ lùng nhưng gần gũi biết bao. Có người xa xứ nhiều lúc đăm đắm nhìn lên đám mây chiều, bảo rằng sau đám mây kia là nhà của ta đó. “Ở đây lạ cảnh lạ người, Mang mang chỉ đám mây trời là quen”. Bao nhớ nhung chia xẻ cùng ai thì hãy xẻ chia cùng mây trời lãng đãng.
           Mây lan dần trên cao, thong thả nhởn nhơ, cũng nhờ mây mà người ta biết có gió. Và rồi mây sà xuống thấp, đục đen lại, tất bật gom tụ che kín cả bầu trời. “Đùng đùng gió giục mây vần”, chuyển hóa đột ngột, đổ những trận mưa, đưa mây trở về thuở ban sơ.





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét