ảnh internet
Dưa
Leo kế chuyện rằng có thầy nọ dẫn đệ tử
tới ăn giỗ nhà bạn. Đến mục ăn bánh uống nước, thầy lấy mấy cái bánh đưa cho đệ
tử nháy nháy bảo: - Thầy cho con đây! Đệ tử
dạ rồi cứ thế xơi. Trên đường về, thầy trước trò lẽo đẽo theo sau, thầy mắng: - Tao đâu phải
là tù mà mày đi sau áp giải! Trò nghe hoảng chạy lên trước. Thầy gắt: - Dám đi
trước bộ muốn làm cha tao sao, thằng này hỗn dữ! Trò sợ sệt lùi xuống đi một bên, thầy lại mắng: -
Mày là bạn sao dám đi cạnh tao, thằng
này ngon dữ he! Trò lúng túng thưa: - Con đi sau bị mắng, con đi trước bị mắng,
con đi ngang thầy cũng bị mắng vậy thầy bảo con đi thế nào? Thầy hậm hực: - Thế
bánh của tao đâu?
Dưa Leo kể đến đây, Ớt Hiểm vọt miệng:
- Tớ biết cậu ám chỉ ai rồi! Ý cậu xỏ
tay gì đó mệnh danh hùm xám đường Bốn nhưng rồi bị bạc đãi, cuối đời kể lể công
trạng vì dân vì nước rồi gửi đơn thắc mắc vì không được cấp một căn hộ đủ chuẩn
chứ gì?
- Không, tớ không có ý đó!
Rau Răm bập vào:
- Tớ biết cậu ám chỉ ai rồi! Cậu móc
cái lão chủ tịch Hội liên hiệp văn học nghệ thuật trong một hội nghị đã thắc mắc
với ông thủ tướng rằng mình là người lính trải qua bao cuộc chiến tranh không
nói làm gì nhưng đường đường cương vị chủ tịch hội mà phải thuê, không được cấp
chiếc xe con mà đi, làm mất thể thống. Ông ám chỉ tay đó chứ gì!
Dưa Leo hốt hoảng:
- Không không, tớ không ám chỉ tay
nào hết, tha cho tớ!
8-
2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét