ảnh internet
Tịch Chủ xứ Đồi
Cằn cỡi xe lên núi săn bắn thư giãn. Xe leo đường gập ghềnh tắt máy, tuỳ tùng
lớn nhỏ xúm lại hì hục đẩy. Riêng có Đề Dùi không thèm rớ vào mà còn xỏ tay túi quần đi đi lại lại ca hát. Tịch
Chủ căm lắm nhưng bởi đi chơi nên không tiện quát tháo to chuyện mang tiếng, chỉ
gọi riêng ra rủa:
- Ngươi không
bằng kẻ khác, không chút tận tâm tận lực vì ta. Ta đang buổi hứng thú đi săn,
xe chết máy ngươi không chịu đẩy lại còn ca hát ra vẻ vui mừng. Thực đúng khó
khăn mới rõ mặt trung thần.
Đề Dùi nghe, không
chút hối hận lại còn cười hô hố, rồi rỉ tai:
- Thủ trưởng chỉ
biết khen bọn cắm đầu chốc đít lên mà đẩy, bảo nó biết lo, biết quan tâm thủ
trưởng là nhầm. Bọn đó óc xơ trí tối, chỉ
biết lo cho thủ trưởng cỡi chiếc xe cà xịch cà lụi, chỉ nghĩ đến chuyện săn bắt ba con cáo con thỏ làm vui nhất thời.
Còn em đây, em nghĩ có săn thì săn món lớn chứ nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ. Em
nghĩ đã đến lúc thủ trưởng nên dẹp quách chiếc xe lạc mốt quá đát này dưới dạng
thanh lí để kiếm một mớ rồi quyết chi tậu một chiếc mới thật mô đen là vô thêm
mấy khúc.
Tịch Chủ nghe, vỗ
đùi khen lấy khen để:
- Thực là gia bần
sinh hiếu tử, quốc nạn hữu tôi trung, lời lời châu ngọc hàng hàng gấm thêu, ý
kiến giá trị lắm, đáng được trọng thưởng.
Xong, gia phong
cho Đề Dùi làm trợ lí ruột đặc trách dịch vụ tăng thu nhập.
12-8-20 Nguyễn Thị Lợi, Hy Vo và 3 người khác
Trả lờiXóaHy Vo Thầy đề có tầm nhìn, còn hơn cả thủ trưởng. Tài thay!