ảnh internet
Mánh
Tử tới xin thọ giáo mưu lược quy phục thiên hạ, Sư Tử bảo phải tìm cách khống
chế tức là phải làm mất khả năng và cơ hội kiếm ăn thì chúng mới quy phục.
Mánh Tử chưa hiểu, Sư Tử giảng:
- Ngươi không thấy người ta nuôi gà
sao? Đến bữa tung nắm thóc cho tranh nhau ăn, có ra sân cũng chỉ chạy đi chạy lại
bươi phá chứ không còn bờ bụi, không còn đám cỏ, không còn chút đất cho con
giun con dế sinh sôi thì dù có bươi cũng
không tìm được cái ăn, dù có lấy sào mà
đuổi đi cũng chỉ quanh quẩn, chạy đâu tối cũng về lại chuồng.
Ngay cả con chim trời cũng vậy, bắt
nhốt vào lồng cũng chỉ ủ rủ vài ba bữa rồi đói cũng phải ăn. Lúc đầu thấy người thì đập cánh vượt thoát
nhưng ít lâu do quen ăn, thấy thì rung cánh há mỏ mừng rỡ. Nuôi khoảng nửa năm
thì dù có mở cửa cho bay cũng cứ quyến
luyến không rời, có bay đi xa cũng không quên tối trở về. Vì sao, vì mất khả
năng kiếm ăn nên quyến luyến với cái lồng tù ngục mà cứ tưởng ngôi nhà thân
yêu.
Con người cũng thế, cứ cắt mọi nguồn
làm ăn, thu gom mọi loại sản phẩm rồi phân phối theo lối bao cấp thì thẳng mấy
cũng phải cong, cứng mấy cũng phải gập, ngay mấy cũng phải còng. Vì sao, vì
đói. Ăn uống cầm hơi trường kì, muốn no thì phải tranh đoạt chụp giựt cắn xé, chẳng có nơi chỗ nào
cho bươn chãi nữa thì phải phủ phục đầu hàng thôi. Láng cháng hả, tước cái sổ gạo là
treo mồm. Dám không!
Mánh Tử nghe càng tâm đắc, vái lạy rối
rít.
4-
2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét