TIỂU HÙNG TINH
ảnh internet
Chim
đậu trên cành cao, thấy gà lầm lũi dưới bụi cây trông tội nghiệp liền hỏi:
- Này gà, cuộc sống hàng ngày thế
nào?
Gà từ tốn:
- Sáng tinh mơ đã lục tục dậy, chờ
chủ nhà quăng cho bụm thóc là cả bầy lao vào cắn xé giành giật nhau mà ăn rồi mạnh
ai nấy đi bươi móc thêm, tối lại về chuồng. Thế thôi!
- Rõ cuộc đời chỉ là vòng luẩn quẩn
vô nghĩa, trước sau gì cũng bị chủ vặt
lông giết thịt, sao không bỏ đi?
- Muốn bỏ cũng không được. Thân phận
gà ta bay không cao không xa như chim,
không nhanh nhạy chịu rét chịu gió như gà rừng, lại nhiễm chứng quáng gà, chưa
tối đã hết thấy đường, thân to bầu diều lớn đòi hỏi tiêu hóa nhiều, bây giờ đi
nơi khác biết lấy gì ăn cho đủ. Biết người
ta nuôi để khi cần thì giết thịt, có da có thịt tí chút thì chưa biết bị cắt tiết
trụng nước sôi lúc nào nhưng bởi là kiếp
gà ta, tránh vào đâu cho thoát.
Nghĩ rầu thúi ruột, cứ mà vui. Dẫu
sao cũng còn khá hơn lũ gà công nghiệp, xoay xở trong một cái lồng, ăn no thì nằm
tích thịt mỡ cho người ta mau hóa kiếp. Thôi thì chải lông mượt, rửng mào hồng, chuốt cựa nhọn, nhảy nhót
tung tăng, đập cánh rào rào rồi cất tiếng gáy cho thêm phần oai phong lẫm liệt. Ỏ ooooo….!
4-
2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét