TIỂU TỬ VĂN
ảnh internet
Tư Húng gật gù:
- Cho con cá không bằng cho cần câu, nghiệm ra chí lí.
Sáu Rau Răm phụ họa:
- Ý đằng ấy nói chuyện xóa đói giảm nghèo, cho người ta vật phẩm tiền bạc không bằng cho người ta phương tiện sinh nhai chứ gì?
- Đúng vậy!
- Nhưng đấy là cho người nghèo, đã nghèo thì gì cũng cần cũng quý, cho gì cũng tốt, dễ! Cho người giàu mới khó, cho cần câu không bằng cho lưỡi câu.
- Nói có sách hay móc méo chuyện gì đây nữa cha nội?
- Có sách chứ! Này nhé, thượng quan nọ rất thích món cá, có kẻ ngửi ý mang một con thật to đang giãy đành đạch tới biếu. Hỏi cá bắt hay cá câu, bảo cá bắt, quan nghe vậy một hai trả lại. Kẻ nọ hội ý, lần sau đem biếu một con bự chác, bảo là cá câu, Nghe cá câu, quan cương quyết không nhận. Kẻ nọ nghĩ quan không thích cá câu chắc chỉ thích cần câu liền kiếm một cần câu trúc thật tốt đem tặng bảo để khi rảnh rổi quan đi câu giải trí. Quan liếc qua cái lưỡi rồi một hai không nhận. Kẻ nọ ngẫm nghĩ rằng cá không nhận, câu không nhận chi bằng ta đem biếu cái lưỡi câu chắc chắn vô hệ. Nghĩ rồi gói một lưỡi câu đem biếu. Lần này, quan vui lòng khen ngợi, hứa sẽ nâng đỡ.
Tư Húng ngạc nhiên:
- Tay quan này thật lạ, cá không lấy, câu không lấy, chỉ lấy cái lưỡi câu chút xíu , có khùng không đây? Cái lưỡi câu bằng gì mà quý vậy?
Sáu Rau Răm hất hàm:
- Rõ ngu lâu, thì bằng bốn số chín chứ gì nữa, nhà ngươi khùng thì có.
4- 2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét