TIỂU HÙNG TINH
Ảnh internet
Sống
trong cung cấm, ngày ngày tận hưởng cao lương mĩ vị, “cuộc say đầy tháng trận
cười thâu đêm” với hàng trăm cung nữ nhưng Sở vương vẫn thấy thiêu thiếu buồn
buồn. Nghe bên ngoài có nhiều chuyện lạ, nhà vua quyết một phen thâm nhập và rồi
một đêm, cải trang vượt tường, vi hành để đi sâu đi sát nắm bắt cuộc sống muôn
dân.
Ra khỏi cung một đoạn, Vương rối mắt
lên vì đâu đâu cũng chớp nháy đèn mờ xanh đỏ, trai gái dập dìu, cảnh tượng chơi
bời rầm rộ không thua gì cung cấm. Nhà
vua nghĩ rằng cứ nhìn cách ăn xài xả láng, bia bọt mồi màng ứ hự, thụ hưởng từ
sung qua sướng tới say thế này thì đủ biết dân giàu cuộc sống cao, không thì lấy
gì mà tiêu xài bạt mạng thế. Phấn khởi! Phấn khởi! Đại phấn khởi!
Lại tiếp tục đi sâu, tới nơi hoang vắng, thấy một cô gái
trẻ đẹp mặt ủ mày chau, vua thương tình hỏi han. Cô gái được phen than thân tủi
phận rằng cha mất mẹ bệnh, em út bơ vơ, cảnh nhà cùng khốn… Càng an ủi nàng
càng tức tưởi, vua thương lắm, ôm vào lòng vuốt ve dỗ dành. Đang mùi mẫn bỗng một
bọn đầu trâu mặt ngựa ở đâu xông ra, cô gái thoát biến, chúng kề dao vào cổ rồi
lột vua trần như nhộng.
Sở vương xấu hổ quá chui vào bụi rậm.
Đến gần sáng thì may sao gặp cha con ông lão đánh dậm đi ngang, vội rên rỉ xin
cứu. Ông lão hỏi, vua thú thực sự tình,
bảo cứ đưa ra khỏi chỗ này sẽ trọng thưởng. Ông lão thưa rằng cứu người là việc
nghĩa, chỉ xin vua hứa một điều. Nhà vua mau miệng:
- Thưởng
bạc vàng, cho làm quan, gì gì ta cũng hứa.
Ông lão rành mạch:
- Xin
nhà vua hứa là không bao giờ tiết lộ rằng kẻ tiện dân biết chuyện này.
Vua
mừng rỡ đồng ý. Ông lão cởi ngay bộ đồ đánh dậm của mình cho vua mặc rồi dẫn ra
khỏi vùng “lùm bụi sinh thái”.
Vua
đi rồi, đứa con ông lão cằn nhằn rằng dịp may làm ơn với vua, từ chối danh vọng
thì thôi chứ sao từ chối cả trọng thưởng mà không kiếm ít tiền vàng cho đỡ cái
đời đánh dậm. Ông lão lắc đầu:
-
Mày trẻ người non dạ không biết đó thôi. Vua là con trời, còn cao hơn cả thần
thánh, hoàn toàn linh thiêng, hoàn toàn tốt đẹp. Biết chỗ tì vết của ông ta, đó
là điều cấm kị. Gặp chuyện xui rủi này liệu có còn giữ được cái đội nón không
mà ở đó đòi trọng thưởng. Cha con ta không những phải tránh xa ngay nơi đây mà
còn phải bỏ luôn nghề đánh dậm khốn khổ này nữa mới mong toàn mạng, mất chén
cơm, đói tới nơi rồi con ơi!
Sở
vương thoát về cung, lúc sau thì một đoàn người ngựa gươm giáo sáng lòa rầm rập
tràn tới tiếng là truy diệt bọn thích khách đội lốt đánh dậm âm mưu ám toán hoàng
thượng.
Facebook, 11-5-22,11L, 1cs
Trả lờiXóaAnh Tran-Bà mẹ. Có lẽ ông lão nên nhận nước tên hôn quân , khỏi sợ hậu hoạn.