TIỂU TỬ VĂN
Ảnh internet
Vùng quê tôi trước đây đất trũng, ngập
lụt nên dù quanh năm uống nước chè nhưng
không trồng chè được mà phải mua ở chợ tỉnh, chợ phiên, không thì mua ở các gánh chè mấy người làng ven biển gánh bán.
Chè mua về để một ít nguyên cành lá
nấu nước chè xanh còn bao nhiêu cho vào cối giã nhỏ đem phơi khô cất uống dần.
Lá chè xanh vậy nhưng giã một hồi ra màu đỏ. Chè phơi khô nấu nước đỏ quạch.
Người ta cũng phân biệt chè và trà.
Chè như đã nói còn trà là loại chè sấy ướp cho vào bao, uống lấy kiểu, chỉ dùng những
khi cúng kị, tết nhất. Bình thường thì uống nước chè. Nghỉ tay, lau mồ hôi,
bưng bát nước chè uống một hơi cho đã
khát, khà một cái sảng khoái.
Dân
giả nghèo khó đa phần không biết đến rượu, mời khách cũng chỉ có bát nước chè.
Rảnh rổi nấu ấm chè rồi gọi hàng xóm ỏm
tỏi: Ơi bác… qua uống nước chè! Ơi… chú qua uống nước chè! Vui vầy chuyện vãn.
Bát nước chè thôi mà thắm thiết chân tình
chi lạ!
1-2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét