Đời Thanh, tổng đốc Lưỡng Quảng Phúc Văn Trương sai
tay dưới trướng vốn rành kĩ thuật sáng chế một món đồ chơi có máy móc chuyển
động, viết được 4 chữ “vạn thọ vô cương” (sống lâu vô tận) để dâng lên thái
thượng hoàng Càn Long. Công trình hoàn thành, Trương phóng tay thưởng tên thủ
hạ 2 vạn lạng bạc.
Xong, đem dâng lên vua. Trước hết phải
đưa qua cửa đại thần Hòa Khôn, không theo lối này sẽ bị xem là qua mặt, khéo mà
rước họa lớn. Muốn qua, phải chi 5 vạn lạng. Thưởng chưa thấy đã thấy hao nhưng
Trương vẫn xuất chi cái rụp.
Qua được của Hòa Khôn, vô Ninh Thọ Cung, tay thái giám
tổng quản đòi 3 vạn lạng. Y dọa nếu không chung chi thì máy chỉ chạy được 3 chữ “vạn thọ vô” là ngừng. Ách nạn
nhưng lỡ rồi, chi tiếp!
Món đồi chơi được dâng lên, Càn Long
thích lắm, khen cho tận trung rồi thưởng 5 vạn lạng bạc. Trương mừng rỡ rập đầu
vạn tuế.
Về nhà, trương trích 3 vạn đãi tiệc
quan khách văn võ tới chúc mừng. Trương phu nhân nhẩm tính bảo:
- Món đồ chơi chi hết 10 vạn lạng,
được vua thưởng 5 vạn lạng, ông còn bỏ thêm 3 vạn ăn mừng, thưởng lời đâu mà
thấy lỗ 8 vạn lạng muốn sạt nghiệp, vui gì nữa mà mừng!
Trương kín đáo:
- Lỗ 8 vạn chỉ là chuyện nhỏ, được vua
chiếu cố ban lời khen, mua được cái nhãn tận trung mới là lớn. Xem như tạm ứng,
cũng là thả tép câu tôm, chỉ cần trên không thanh tra một mùa thuế là bù lại
thôi, rồi còn lời dài dài, lo chi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét