TIỂU TỬ VĂN
ảnh internet
Vị
Kì vốn là hai nước thù địch, qua chiến
tranh cùng tuyên bố bỏ lại quá khứ hướng
về tương lai, tổ chức thăm viếng, đi lại xã giao.
Ngày nọ, Kì đế qua Vị, được dân Vị đổ
xô ra đường tung hô chào đón nhiệt liệt, òa vỡ vui mừng như lâu ngày gặp gỡ người thân. Vị vương
lấy làm ưu tư, cho gọi Bốc sư vào chia sẻ:
-
Ta cũng từng qua Kì nhưng đến nơi cũng chỉ vài chục người Vị sắp hàng
đón rước, chẳng thấy dân Kì quan tâm. Thôi thì chuyện dân Kì, chuyện nghịch thù
xưa không nói, chỉ thấy rằng lão ta là
ngoại đế, lão
đến tay không, dân Vị ăn của lão được cái giải gì mà reo hò mừng vui dữ thế?
Còn ta là nội vương, mỗi lần xuống đề có tặng quà, thăm viếng chỗ này chỗ kia thế mà dân tình
lạnh nhạt, phất cờ vỗ tay lấy lệ, tuồng như bắt buộc, chẳng có lấy một chút
nhiệt tình là sao? Bụt nhà không thiêng, không lẽ trọng Kì đế mà coi thường ta, dân tình thế thực
đáng lo.
Bốc sư lựa lời xoa dịu:
- Chuyện dân ra đón mừng mà vương
nói đó là ai? Dân tràn ra đường đón mừng Tề đế chỉ là dân gian tự phát, đủ hạng cứ
việc nghe thấy là ùa vào tung hô, ầm ĩ hiếu kì vọng ngoại vậy chẳng nên tích
sự công cán gì. Vọng ngoại sao bằng hướng
nội, tự phát sao bằng tự giác, mỗi lần vương kinh lí đều được chào đón, có quan chức đủ ban
ngành đoàn thể sắp hàng như tượng, có trẻ già trai gái được chọn lọc vẫy cờ vẫy vẫy, tổ chức hàng lối đội ngũ đâu vào đấy. Rần rần rộ rộ mà chẳng
chút uy nghiêm dễ lờn, dân đón Kì đế sôi ào ào nên nào ai sợ lão.
Còn vương đến đâu cũng vẫn cờ xí rợp trời, tổ chức hoành tráng nhưng yên ắng nghiêm trọng,
có danh sách có quy định có phân công giao nhiệm vụ có đôn đốc đón rước, bài bản sắp xếp trật tự đâu vào đó, chỉ cần làm theo không cần biểu thị, thậm chí càng lạnh lùng càng tôn phong uy lực vua chúa, oai uy chúng dân mới ngán
chứ.
Vị vương còn bực dọc lắm nhưng vẫn làm bộ ừ à gục gặc cho qua.
Vị vương còn bực dọc lắm nhưng vẫn làm bộ ừ à gục gặc cho qua.
5-
2016
6Đinh Thị Thanh Điệp, Hy Vo and 4 others- 1 Share
Trả lờiXóa