Ảnh internet
Nói
chuyện thề thốt trên trời dưới đất nào có mặt đèn, nào trời tru đất diệt, nào
sét đánh thánh đâm chẳng qua cửa miệng. Yêu nhau cũng thề non hẹn biển nhưng thề cá trê chui ống,
chết ai đâu.
Đọc Truyện Kiều thấy người ta cũng thề: “Mai sau ở chẳng như lời- Trên đầu có bóng mặt trời rạng soi”, “Kia gươm
nhật nguyệt nọ đao quỷ thần” , những người đó trái lời thề phải chịu cảnh “máu rơi thịt nát tan tành” khi Kiều báo
ân báo oán: “Thề sao thì lại cứ sao gia
hình”. Đọc hay nhưng để suy nghiệm,
khó tạo cảm giác thực.
Khoảng giữa những năm 60 (XX), chiến
trận nổ ra ở làng quê tôi, nhà sập, nhà cháy, người chết, chính quyền VNCH hồi ấy
có bồi thường cho những gia đình là nạn nhân chiến cuộc một số tiền khá lớn. Nhà sập, ông T lãnh tiền bồi thường rồi đi đâu cũng bảo mình có chia cho vợ. Bà vợ
thì bảo không hề có chuyện đó. Vợ chồng cãi nhau, bà T liền thề. Bà đào một cây
chuối lớn, cắt bỏ phần ngọn rồi đem ra ngã ba đường chôn ngược xuống, cắt một mớ
tóc cột vào thân chuối, đốt nhang cắm
vào mà thề. Người lớn đi ngang qua đều lắc đầu lè lưỡi tránh không dám nhìn. Bọn
trẻ chúng tôi chạy đuổi nhau vô tình nhìn thấy, chút nữa mà va vào, rùng mình
khiếp đảm. Ai cũng tránh xa, chỗ ngã ba đường nhộn nhịp đến thế mà trở nên vắng
tanh.
Không biết lời thề linh ứng cỡ nào
nhưng ông T phát bệnh, đau một trận thập tử nhất sinh hàng mấy tháng.
Người không liên quan thấy đã nổi
gai ốc, sợ muốn chết huống chi người trong cuộc.
1-2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét