TIỂU HÙNG TINH
Ảnh internet
Đi nhà hàng dzui dzẻ với bợm bè, đưa qua đá lại cưa
cụng hà rầm, cuối cùng phần “tổng kết” giao y gánh vác, lỗ nặng. “Chỉ một chặp
sướng mồm mà sạch túi, để tiếc tiền tức tối suốt năm canh”.
Thấp cơ thua
trí, dại dột gồng mình gánh chịu, nghĩ càng bực càng căm, Tay giận vả Miệng cái đốp,
mắng:
- Vì mày thèm ăn
tham nhậu mà ra nông nổi.
Miệng tru tréo ầm ĩ. Tay càng tức, vả
thêm cho một cái đốp nữa, rủa:
- Bạo ăn còn giỏi
múa mép mới sạch túi, cho mày chết!
Miệng
không chịu, rít lên bảo mình vô can, mọi tội lỗi là do Tay. Chính Tay mau mắn
móc túi trả tiền, móc túi ra boa. Sạch túi là lỗi Tay mày chứ can gì Miệng ta. Xong, Miệng giận
dữ cắn phập Tay một cái chảy máu rồi dằn:
-
Lần sau hết móc
hết xỉa nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét