(Xây
dựng những năm 80 thế kỉ 20, thời buổi đời sống người dân khốn khó nhất, công
trình trọng điểm số một của tỉnh Hậu Giang
(gồm Cần Thơ, Sóc Trăng, Hậu
Giang), khán đài hơn bốn vạn rưỡi chỗ ngồi, được xem là sân vận động lớn nhất
Đông Nam Á thời bấy giờ! Bài viết 1995)
Hỡi
ơi!
Danh Tây Thổ rền vang
cả nước, có công trình vượt tầm thế kỉ kềnh càng tọa lạc chốn phù sa
Nước sông Hậu chảy
tuột biển Đông, soi bóng cụm sắt thép xi măng chần vần trơ gan cùng nắng gió.
Nhớ sao thuở rải hồ
đặt đá, khởi công xấp xỉ đã mười năm
Những tưởng khi nổ
pháo khui bia, khánh thành rùm beng từ dạo nọ.
Ở buổi đời sống ngặt
nghèo thích níu tầm cao
Giữa thời kinh tế
gieo neo khoái chơi hết cỡ.
Quy cách quốc tế hút
vài chục năm
Sức chứa khán đài gần
năm vạn chỗ.
Bự chác sếp sòng nội
địa, chấp Sài Gòn Hà Nội thá gì, đây vẫn trên cơ
Bành ki vượt trội
nước ngoài, khắp Đông Nam châu Á coi
thường, ta ăn đứt nó.
Ai hay lời trẻ hát
hóa lời thiêng
Hát rằng: Vận chẳng động mà xây thì xây
Xây xong xuôi tới ngày
xếp xó.
Xây bỏ không xây chi cho dữ…
Mưa ào một trận sân
hóa hồ bơi
Nắng rát ít ngày đất
chai trụi cỏ.
Tối tăm lạnh lẽo chừ
… đêm rộn nhái kêu
Vắng vẻ thênh thang
chừ … ngày dài bò ọ.
Suy nghĩ gọn huơ, đấu
vài trận là hái bộn tiền
Tính toan dễ ợt, xoay
ít năm thu hoàn vốn đủ.
Nào ngờ, mùa đầu A1,
phương án ăn chia không ổn, thảm thay sân hoang bãi vắng, rồng Tổng cục giương
oai cấm vận phủ đầu tôm
Hỡi ơi, mùa tiếp A2,
phong trào xìu xẹp khó bơm, dân cầu thủ tự đá tự xem coi thiệt ngộ.
Căng, đổ vô khẳm chả
lẽ không ra
Bí, mới khai
sinh lẽ đâu khai tử.
Bỏ thương, vương thời
nặng ơi trời
Sống dở, chết ôi thôi
cũng dở.
Ráng đua xe ít cú,
liệt bu-gi đứt vốn tiêu lời
Gượng đá quẹt vài
lần, rên điệp khúc từ thua tới lỗ.
Rình rang đường bệ đứng
coi chơi
Lệt bệt phong trào
hàng đội sổ.
Ôi mồ hôi công sức, cớ
chi rêu mốc với thời gian
Bớ tiền của vật tư,
chớ có lụi tàn theo mưa gió.
Cách chi đưa tới viện
bảo tàng
Làm sao nhét lọt kho
đồ cổ.
Giải làm sao chừ, quyết làm sao?
Hồn phách bay đâu trơ
xác đó!
Ô hô hô!
Bóng tịch dương soi cụm
thể thao heo hắt, tán khốc văn một khúc gõ nhịp trống cầu hồn
Vành trăng lu chiếu
sân vận động hoang sơ, nặn phú tế chục dòng hòa tiếng chuông chiêu mộ.
Ô hô! Thượng hưởng!
1995
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét