TIỂU TỬ VĂN
ảnh internet
Tới đâu người cũng đánh giá cao, xem trâu là đầu cơ nghiệp rồi cất tiếng hát: Trâu ơi ta bảo trâu này, Trâu ra ngoài ruộng trâu cày với ta… Nghe người hát, trâu non hí hửng rằng họ trâu mình được coi trọng, được loài người xem là bạn, thực vinh dự tự hào…
Trâu già nghe, lắc sừng:
- Chúng nâng, chúng bơm thổi mình lên để rồi vắt cho kiệt sức ra đấy! Vờ vịt vỗ về nâng niu, cho ăn ba miếng rơm cỏ rồi bắt kéo cày chẳng quản nắng lửa mưa dầm gió rét, đến sức tàn lực kiệt sẽ xẻ thịt lột da.
Trâu non vớt vát:
- Đâu chỉ kéo cày, người còn tôn vinh bằng cách đưa đi dự hội chọi này chọi nọ, đem vinh quang rạng rỡ về cho họ trâu ta, phải tự hào phấn khởi lên chứ!
Trâu già chua chát:
- Còn bị khoác ách vào mình bắt kéo cày là may chứ chúng tháo ách lột cày, thúc ăn thật nhiều, tẩm bổ thật tốt, tập trụ thật vững, húc thật mạnh, mài sừng thật sắc rồi đưa đi thi đấu, mồi nhử danh hiệu ngưu vương, ngưu tướng, ngưu hoàng, ngưu vô địch rồi thúc trâu đánh trâu, đồng loại lao vào đánh nhau. Bại banh thây xả thịt đã đành, thắng cũng bị lột da cân kí đến tận từng miếng xương chút tủy, vinh quang đấy, tha hồ!
Ôi làm thân trâu, còn được kéo cày là may chứ lột ách tháo cày, thúc bồi cho căng da mởn thịt thì coi chừng, tiêu mạng đến nơi rồi đó!
Nghe, trâu tơ hết hồn vía.
1-10-25
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét