BÚT NGUYÊN TỬ
ảnh internet
Vua cha đột ngột băng hà, bọn hoàng tử tranh chiếm ngôi báu và tiêu diệt lẫn nhau, chỉ còn hoàng tử Ngớ ú ớ thiểu năng vô hại không can dự cuộc tương tàn nên sống sót, cuối cùng được triều thần tôn lên làm vua.
Nghe làm vua, Ngớ giật mình chối đây đẩy nói vua chúa ai thích cứ xơi, đây chỉ khoái chơi, hổng ham ba món đó, đừng ép!
Một cận thần không nói không rằng chụp ngay cái vương miện chuẩn bị sẵn vào đầu, xốc nách xách chân ấn Ngớ vào ngai vàng, vừa lúc cả triều đình rạp mình tung hô Thánh thượng vạn tuế vạn vạn tuế… Ngớ nghiễm nhiên thành vua.
Sáng hôm sau, mặt rồng còn ngái ngủ dụi mắt chưa hết
ngỡ ngàng đã có cận thần xin nhà
vua ban chiếu chỉ đại cáo thiên hạ cho thỏa lòng trông ngóng của muôn dân trăm
họ. Nghe chiếu chỉ, Ngớ ngạc
nhiên hỏi có giống chiếu trải giường chiếu lót đường đi không. Cận thần thưa rằng
không phải mà là lời vua tuyên bố trước bàn dân thiên hạ. Ngớ gặng hỏi thế nói như nói cờ lờ mờ vờ cờ lờ vờ được không? Cận thần hoảng hốt bảo
không, rồi xin được phép
viết lên giấy mấy chữ để hoàng thượng dựa theo đọc là ổn. Ngớ chịu. Cận thần nhanh
chóng soạn mấy hàng đại tự (chữ
to), nhắc Ngớ đọc từ từ cho rõ tiếng. Ngớ nghe theo, lần nhẩm từng chữ
mà ậm à ọng ẹo.
Nghe tiếng eo éo, bọn
triều thần liếc nhau bụm miệng nhưng
sợ phì thành tiếng mang tội khi quân phạm
thượng nên vội vàng đồng loạt phủ phục rồi hô toáng lên Tuân chỉ… Tuân tuân chỉ… ầm vang
chánh điện. Ngớ toát đầm mồ hôi hột
vì ráng đọc nhưng ngó lại thấy trăm quan đều rập đầu chổng mông phấn chấn quá nên léo nhéo: Trẫm miễn lễ, các khanh bình thân! Bọn triều quan được dịp hô vang Vạn tuế!
Tưởng làm vua khó nào ngờ dễ ợt, không bao lâu Ngớ quen thuộc hết. Và rồi gì gì ở vua cũng trở nên uy nghiêm thiêng liêng. Vua ngồi, vua nằm, vua ngủ, vua nhậu, vua chơi, thậm chí vua hắt xì, đi giải đều có ý nghĩa, mang tầm sự kiện, trở nên trọng đại. Giọng điệu the thé cà rật được tán phun châu nhả ngọc, càng ngù ngờ ngốc nghếch chừng nào càng uy nghiêm, oai linh, vĩ đại chừng ấy.
Chính lúc tưởng vua Ngớ đã thần phục được bách quan trăm họ thì chính là lúc triều thần lo sợ xa lánh. Ngày nọ, một triều thần rỉ tai với đồng liêu rằng Ngớ ú ớ thiểu năng mà lên ngai vàng, có ngôi vua rồi thì tha hồ làm gì nói gì cũng uy, ăn ngủ ụ ị gì cũng rở nên thiêng liêng cao quý. Chưa nói đến vương quyền, vua thay trời nên quyền vua cũng bằng trời, tùy tiện ra oai, cho sống bắt chết tùy ý, tha thì may không tha thì trảm, thích thì giữ không thích thì khử, buồn tình chém đầu coi chơi, không ưa cắt cổ bỏ ghét, tính mạng quần thần chúng ta trong tay kẻ thiểu năng không khéo nguy mất!
Lời
kín truyền đi, bọn triều quan rùng mình lạnh gáy, kẻ viện
cớ suy bệnh, kẻ nêu
lí do thiếu năng lực trình độ, kẻ khó khăn hoàn cảnh… xin được lui về giữ dạ
trung trinh làm người tử tế. Triều đình vắng hoe, quanh
vua, chỉ có bọn thái giám xum xoe dua nịnh và bọn quyền thần thao túng.
27-9-25
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét