MỤC LỤC BLOG

Chủ Nhật, 2 tháng 3, 2025

KHÔNG CHỐN BÌNH YÊN

TIỂU HÙNG TINH

ảnh internet

            Túi bụi vì sinh kế, nay mới có dịp rảnh rổi, chớp thời cơ trốn mấy đứa con để đi chơi riêng với vợ.

            Hai vợ chồng lên đường. Đi chơi nhưng chơi đâu? Vào quán thì ầm ĩ quá, mình đã nhức óc cả ngày lại lao vào chịu tra tấn nữa sao?  Đi dạo dọc đường để hít bụi ngửi mùi cống rãnh sao? Lòng vòng phố chợ ngó hàng càng thêm tủi cái túi xẹp, coi ngó lật đi lật lại cũng phải trả giá một tiếng, hố một cái bị ép mua, không thì bị chửi như tát nước vào mặt. Gay go! Tôi nhìn vợ, vợ nhìn tôi, trong ánh mắt chúng tôi toát ra một sự đồng cảm.

            Tôi gợi ý vào công viên ngồi ghế đá tận hưởng chút mát mẻ của cỏ cây hoa lá , ngắm bầu trời xanh yên tĩnh bàng bạc mây  trôi cho thư giãn tâm hồn.  Đã mấy mặt con nhưng khi ngồi bên tôi như thế này, vợ tôi vẫn ngượng ngùng e ấp y như thuở mới yêu nhau. Tôi nghe lòng mình xao xuyến lạ. Tức cảnh sinh tình, tôi choàng tay qua vai vợ định thơm một cái cho ửng hồng đôi má, cho lên hương cuộc đời. Đang chuẩn bị tư thế bỗng một em bé bán đậu phụng  trờ tới nài nỉ. Tôi khoát tay không mua, em bé vẫn kiên  trì bám hiện trường, nhìn vợ chồng tôi trân trân. Chẳng lẽ vừa ngồi lại bỏ đi nhưng mình đây nó đó thì còn tâm sự tâm tình, làm ăn gì được nữa.  Cực chẳng đả tôi mua một gói để nó xéo cho khuất mắt. Y như kinh, đứa bé vội vàng dời gót. Tôi thở phào như trút bỏ gánh nặng, nhẹ người.

Bỗng  bốn năm đứa bé ở đâu hiện tới nài nỉ mời cô mời chú mua cho cháu cái bánh dừa, mua cho phong xi-gum, mua cho tờ vé số… Đứa bán bánh lá dừa cầm một chùm đưa rà rà sát miệng tôi nài nỉ áp đặt. Tôi chối đây đấy chúng càng mời rát. Ngồi không ổn, đứng dậy cũng không xong vì trên đùi vợ chồng tôi sắp đầy vé số, xi-gum, dầu gió, chìa khóa, móc tai… Chúng tôi bị vây hãm, thêm nỗi sợ móc túi, xoay xở một chặp toát mồ hôi mới thoát được. Khổ gấp trăm ngàn lần lúc thiếu bạc chợ lại bị lũ con bâu réo đòi tiền nộp học phí.

            Tôi dắt vợ ra ngoài, cảm khái:

            - Nước này chỉ có về, không còn  nơi nào bình yên cho chúng mình nữa đâu em!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét