TIỂU TỬ VĂN
Ảnh internet
Lợn gắn với cuộc sống cả hàng nghìn năm nay nên người
nông dân có cả một pho kinh nghiệm phong phú về nó.
Trước hết là kinh nghiệm chọn
giống. Hình tướng phải tốt vai đôi, lưng phẳng, đít lồng bàn,
dáng nở thì đô con, nuôi mau lớn, đẻ ủm tốt. Lợn đực chuộng phệ, lợn sề chuộng
chõm- Lợn đực béo phệ cho nhiều thịt, lợn sề (nái) mặt dài khéo nuôi con. Gien di truyền góp phần quy định heo tốt xấu
nên Mua
heo xem nái (mua gái chọn dòng)- xem mẹ để biết con. Lựa heo phải lựa
con đầu đàn- lợn đầu cau cuối- lợn đầu
đàn thường to khỏe, cau cuối buồng trái to. Heo thuộc về âm, số chẵn, có 4 móng
do vậy người ta thường kiêng kị , không nuôi heo năm móng, lỡ nuôi thì
gọt bỏ móng thừa. Nuôi heo năm móng khó
bán, dân hàng thịt thường cữ, không dám mua và cũng khó qua mắt họ, chỉ có
những tay không chuyên nghiệp mới dám mua với giá rẻ mạt. Có nơi, người dân sợ heo
năm móng nên thả cho nhà chùa nuôi như ở chủa Dơi (chùa Mã Tộc – Sóc Trăng), có
con nặng hàng trăm kí, chết được xây mộ, khắc bia!
Là nguồn thu nhập, nuôi lợn vừa sản
xuất vừa tiết kiệm. Nuôi heo bỏ ống, lấy công làm lời, tận dụng cơm thừa canh
cặn, rau cỏ tự nhiên. Trước đây, hầu như
nhà nào cũng nuôi. Do vật nuôi với số lượng ít, khó tạo ra một biến
chuyển kinh tế có thể đổi đời nhưng nếu gặp xui rủi thì không đến nỗi suy sụp
như nuôi cá, nuôi lợn- Giàu nuôi cá, khá
nuôi heo, nghèo nuôi vịt. Nuôi heo xem như công việc phụ nên thong thả hơn
các công việc khác: Nuôi lợn ăn nằm, nuôi tằm ăn đứng- nuôi tằm phải thường trực
theo dõi, lơ là chểnh mảng một chút nhiều khi hư cả nong tằm. Do vậy, lợn
đói cả năm không bằng tằm đói một bữa- Lợn đói chỉ bị gầy, chậm lớn chứ
tằm thiếu một bữa nhất là lúc tằm ăn rỗi là chế, trụi vốn. Nói thế chứ ai từng
nuôi mới thấm cảnh lợn kêu con khóc, đến bữa mà chưa kịp cho ăn, lợn réo ầm ĩ, lợn
đói một bữa bằng người đói cả năm.
Trong truyện Trinh thử, tác giả khuyết danh tả cảnh nghèo: Chó nằm hè gặm vỏ khoai- Lợn ngồi dũi đât ngậm hơi gầy gò.Trong Hàn nho phong vị phú, Nguyễn Công Trứ
dùng hình ảnh lợn để cảm thán về cảnh nghèo: Trong cũi lợn nằm gặm máng, đói chẳng buồn kêu. Không phải lợn réo
mà lợn im, đói tới mức kêu không nổi, tới mức ngậm hơi- không có sức mà thở, chắc đói quá dài ngày lắm rồi, ngươi còn phải
nhịn dài dài nói gì đến lợn!
Trước đây, người dân chỉ mắm muối
qua ngày, họa hoằn giỗ chạp , tết nhất mới được món đạm mỡ ngon lành này. Thịt lợn có gia vị đặc trưng của nó là hành-
thịt mỡ dưa hành, con lợn ủn ỉn mua hành cho tôi. Đầu cá má lợn- má lợn là chỗ mỡ
thịt nũng nĩnh, béo nhất. Lợn giò bò bắp- Giò lợn có thịt, có gân, có da nhai
khoái khẩu, bắp đùi bò nhiều thịt. Một món đặc sản Huế là bún bò giò heo, hỗn
họp chất liệu tạo nên vị đặc trưng rất ngon miệng.Thịt lợn được chế biến thành
nhiều món cao cấp: chả, nem- Ông ăn chả
bà ăn nem- ngon lành độc đáo không thua gì nhau.
Lòng lợn tiết canh (nhiều gười tếu táo gọi là LOLOTICA) với người sành
điệu là món cực kì khoái khẩu, mạnh dạn “thâm nhập” mơi thấy được sức quyến rũ
chứ e dè nhìn vào tấy máu tươi thì e ớn. Mới hay, cái món lòng bắt thế mà người
Tây dại, vứt đi! Nói thế chứ người xưa đã cảnh báo về độc tính về lòng lợn: Nhất
tam phòng, nhì lòng lợn- Bệnh chưa dứt mà hứng “ trả bài” hoặc quất
lòng lợn nhất là món LOLOTICA vào thì không sớm đi chầu ông bà cũng phải nhập
viện.
Hình ảnh lợn cũng thường được dùng
để gửi gắm những vấn đề nhân sinh. Những chuyện vô lối, tào lao, bày đặt để rồi
tạo thêm sự rắc rối khác chi thả lợn mà đòi- Lợn sổng chuồng nhất
là loại lợn ỉ ngày trước (nhát như lợn rừng) mà đuổi bắt cho được lắm khi mất
cả ngày trời, phải huy động lực lượng, náo động cả xóm làng. Sửa chữa không
xong lại làm cho hỏng hóc thêm, chữa cho
bệnh nhẹ thành bệnh nặng, không tật thành có tật được ví von lợn
lành chữa thành lợn què. Những kẻ hoạt đầu, lợi dụng “mượn tạm” công
quỹ hay vốn liếng người khác để làm ăn, để thủ lợi khác chi mượn đầu heo nấu cháo- có trả là trả cho có chứ cái “đầu heo” kia
còn chất đâu nữa!.
VL-
3/2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét