MỤC LỤC BLOG

Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2018

HUÊ HỒNG ĐỒ TRẬN

BÚT NGUYÊN TỬ
ảnh internet
            Thuyết khách Tô Tần xin yết kiến Sở Vương để dâng kế sách ích nước lợi dân. Chầu chực suốt ba ngày vẫn không  được gặp, bực bội định bỏ về. Thuộc hạ khuyên nên gắng chờ một thời gian nữa họa chăng nhưng Tô Tần nổi cáu:
            - Ta xem ở nước Sở này thức ăn cắt cổ, chỗ ở lột da, quan khó thấy như ma, vua khó được yết kiến như trời. Người khuyên ta nấn ná chốn này bắt ta chịu cắt cổ  lột da nhờ ma để thấy trời sao?
            Tay thuộc hạ động viên:
            - Người xưa dạy có chí thì nên, tiên sinh khoan vội nản, muốn gặp trên thì phải biết chờ.  Nghe đâu ở xứ này  muốn được yết kiến cán bộ xã thôi cũng phải năm lần bảy lượt mới được tiếp kiến huống gì gặp vua.  Có vụ việc rành rành vẫn hơn chục năm chưa được giải quyết, có người phải viết hơn chục kí lô giấy mà đơn chưa lọt đến nơi nhận. Có người năm này qua năm nọ phải  đi lại vòng vèo hơn hàng chục cửa mòn vẹt cả bốn năm đôi dép lốp bình trị thiên chính hiệu. Có kẻ đi kêu kiện từ lúc tóc hãy còn xanh đến khi đầu bạc răng long mà tiếng kêu vẫn lạc giữa hư không. Có vụ từ đời cha kêu đến đời con  còn chưa được xét… Nay tiên sinh mới đợi có ba ngày mà đã vội nản chí định quay  về hỏi sao thành được đại sự. Xin ráng thêm nữa để chờ thời cơ.
            Tô Tần nghe sởn gai ốc, hô thuộc hạ  gấp rút gói đùm xách bị để rút. Đang hì hục xếp dọn bỗng Cò xộc vào thưa:
            - Tiên sinh muốn gặp  hả, dễ thôi! Tiện nhân xin đưa ngài đi gặp ngay, có điều…
            Tô Tần sốt ruột bảo:
            - Nói đi!
            Cò bật bật xỉa xỉa hai ngón tay, bảo:
            - Vé “ưu tiên qua phà”!
            Tô Tần bực lắm nhưng nghĩ rằng lỡ theo lao thì cũng nên chấp nhận tốn kém thêm một chút để đạt mục đích. Người quân tử phải biết tùy thời, vì đại sự chớ nên chấp nhặt tiểu tiết. Nghĩ vậy nên chấp nhận.
            Được đưa tới cửa Sở Vương, chuẩn bị tâu trình thì Đề quan đã gạ:
            - Nói là quan trọng nhưng nghe là chủ yếu, ông nói mà muốn Sơ Vương nghe thì phải…
            - Phải gì nữa, xin Đề quan chỉ bảo cho!
            Đề kề tai nói kín:
            - Chìa ra, lẹ lên, “mua vé qua phà!”.
            Tô Tần giật thót không biết sau gặp sau nghe còn gì nữa. Biết mình sa vào huê hồng đồ trận, Tô Tần hoảng hốt mượn cớ mót tiểu  tháo lui rồi biến mất dạng...
            Từ đó, nghe nước Sở là e ớn, thuê vàng cũng không dám bén mảng đến nữa.



1 nhận xét:

  1. Facebook: 4 Shares-11Vietluan Nguyen, Nga Lê Anh and 9 others

    Đinh Tiến Hậu Đoàn kết đại đoàn kết

    Trả lờiXóa