MỤC LỤC BLOG

Thứ Ba, 11 tháng 11, 2025

NẶNG TÌNH QUÊ HƯƠNG

BÚT NGUYÊN TỬ

ảnh internet

            Thằng cháu con chị tôi xuất ngoại từ năm 8 tuổi, đằng đẵng hai chục năm trời nay mới có dịp về thăm. Họ hàng thân thuộc mừng rỡ tới chung vui, gặp lại “khúc ruột yêu nghìn trùng” cho đỡ phần thương nhớ. 

Gặp ai nó cũng chỉ gật đầu ậm ự. Dân xứ tôi là chúa bắt bẻ lễ nghĩa thế nhưng mọi người đều cảm thông, xem như ngoại lệ vì cháu tôi xa nước lâu ngày. Lâm thế mình cũng vậy, ở với Tây Mẽo suốt giờ chắc nói năng ngọng nghịu nên chi mắc cỡ, cứ thỉnh thình thinh, tội nghiệp!

Hôm sau, tôi đưa nó lên nhà thờ tổ rồi đi thắp nhang nhà thờ họ, rưng rưng báo cáo với tổ tiên rằng có đứa cháu xa hàng vạn dặm đêm ngày vẫn tưởng đến quê cha đất tổ nay về thăm. Nó ngoan ngoãn theo sự hướng dẫn của tôi, ở đâu cũng chăm chú, mắt nhìn đóng đinh vào bàn thờ. Thắp nén nhang xong thì lấy tay mân mê chậu nhang, chân đèn, hộp lư, quyến luyến không muốn rời ra. Tôi hiểu, xa nước lâu ngày, giờ về quê hương, nó cảm động muốn gần gũi tìm chút hơi ấm tổ tông. Thế đó, có cách trở lâu ngày mới cảm nhận được hết giây phút thiêng liêng này. Tội nghiệp cháu tôi!

Thế rồi luôn mấy ngày sau, chị tôi đều bảo rằng nó nhờ tôi đưa lên thắp nhang nhà thờ tổ, thăm nhà thờ họ và hỏi còn nơi nào thờ phượng thì đưa nó đi. Tôi phấn khởi dẫn nó đi chiêm bái thêm mấy chỗ đình thần miếu thánh nữa. Tưởng nhớ người đã khuất là biểu hiện tình cảm với giống nòi quê hương, với truyền thống dân tộc. Quý hóa quá! Đâu cũng vậy, thắp nhang xong là nó dán mắt  rồi mân mê từng  món đồ thờ, ngắm nghía chăm chú. Tôi cảm động đến trào nước mắt.

Ai thường lu loa rằng hễ ra nước ngoài là vọng ngoại thì hãy nhìn kĩ vào thằng cháu tôi đây mà rửa sạch cái quan niệm lỗi thời ấy đi. Quê hương nếu ai không nhớ…Cháu tôi về thăm quê hương, dòng chảy dân tộc đang thấm vào từng mạch sống của nó. Tôi lâng lâng tự hào quá đỗi. Bỗng nó xách hổng cái bát nhang trên miếu thánh lên, ọ ẹ hỏi:

- Nè, ai là chủ món đồ này, ông hỏi họ xem giá bao nhiêu tôi mua. Được thì tôi trả ông huê hồng!

Đến  đây, tôi…ôi…. không thể  nói…ói … nữa.

2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét