BÚT NGUYÊN TỬ
ảnh internet
Ngày nọ, nhà vua cùng một số cận thần giả trang làm những người rách rưới đói khát, vi hành để xem đời sống dân chúng. Đi riết mấy ngày, đến địa phương nọ, gặp trận mưa lớn, người nào người nấy ướt sủng, run lập cập, vừa đói vừa lạnh liền ghé vào một túp lều lá dưới chân núi xin tá túc. Chị chủ lều thương tình, thịt một con gà làm cơm cho ăn uống. Ăn xong, đoàn người rách rưới từ tạ lên đường.
Chồng về, chị vợ kể lại mọi chuyện, anh chồng nổi xung đánh chửi, luôn miệng rủa ngu dại, đòi để bỏ. “Bợm hữu” hỏi, anh ta hức một cái:
- Mình nhậu lắm khi chỉ vài trái khế chua, cóc ổi với chút mắm ruốc, thấy gà vịt chỉ biết nuốt nước bọt, nài nỉ xin chút mồi khơ khớ nhậu cho bắt nó hoạnh họe lên hoạnh họe xuống phát ghét. Thế mà bọn cha căng chú kiết đâu không biết mò tới nó lại mổ gà đãi cơm. Rõ đờn bà lộng hành, nữ yêu tác quái, không trị hỏi còn đâu kỉ cương.
Mấy hôm sau có trát huyện đòi, y hoảng kinh nghĩ đến sự chẳng lành, biết đâu bọn người tá túc ăn uống ở nhà mình hôm trước là … Thiệt là khuynh gia bại sản, đầu lìa khỏi cổ cũng vì đờn bà gây mầm loạn. Càng khiếp càng rối y đánh nhiếc vợ càng dữ.
Hôm sau nữa, y mang trát lên trình quan. Vừa ngó thấy, quan huyện đã phấn khởi báo rằng vua và các đại thần vừa vi hành qua, được vợ y tiếp đãi, nhà vua rất hài lòng tỏ ý ban khen. Rồi hỏi:
- Nghe đâu sau đó ngươi thường xuyên đánh mắng vợ con rằng sao dám làm gà đãi khách phải không?
Y thưa phải. Quan huyện hạch:
- Làm con gà đãi luôn mấy người khách, có gì lớn lao mà đến nỗi mắng chửi đòi để bỏ vợ?
Y nhanh nhảu:
- Dạ không phải vì tiếc con gà mà con giận nhà con sao có khách khứa lại không bắt cả đàn gà hoặc giết thịt luôn con lợn trong chuồng mà đãi, đãi đạm bạc quá làm sao cho thỏa tấm lòng.
Quan huyện vỗ tay khen:
- Hay! Vợ đã tốt mà chồng còn muôn phần tốt hơn. Lần này ta sẽ trình tấu kĩ lên triều đình biết đâu nhờ đó mà huyện ta cũng được khen thưởng và công nhận là huyện thuần phong mỹ tục.
LC

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét