ảnh internet
Mù U, Cây Gáo và Dừa Nước bàn chuyện cóc nhái. Mù U bảo:
- Sợ ăn thịt
cóc lắm! Mủ độc, trứng độc, gan độc, coi chừng trúng độc mà chết!
Cây Gáo gạt
đi:
- Gan tốt chứ
độc gì, gan cóc quý lắm!
- Nói bậy,
quý chỗ nào?
- Luẩn quẩn chui
ra lòn vào trong cái hang thế mà cóc dám xưng là cậu ông trời. Phải có lá gan
cỡ nào mới dám xưng như vậy chứ! Lá gan
đó ăn vào không thành anh hùng cũng nên dũng sĩ.
- Sao không
ăn đi cho sớm lên bàn thờ!
- Không dám,
ăn vào sợ thành anh hùng làm mất công người người ca ngợi, sợ thành tấm gương
làm mất công mọi người soi, sợ thành bề
trên làm người ta sợ, sợ nổi danh làm mọi người lác mắt.
Dừa Nước nãy giờ ngồi nghe cũng vọt miệng xen vào:
- Thế mà lắm
kẻ dám ăn đấy.
- Ai? Sao? Đâu? -
Mù U và Cây Gáo hỏi dồn.
Dừa Nước dặng
hắng một cái, thủng thẳng:
- Thì lắm kẻ
học hẹc ba mớ vẫn giương giương một lô một lốc bằng biếu, khoe khoang học hàm học
vị hà rầm, vỗ ngực cứ như là chuẩn mực thông tuệ. Lắm kẻ tài chưa đầy nắm,
soi không ra một tẻo đức độ cũng chức nọ chức kia thăng đường chỉ chọc. Lắm vị câu cú viết lách
chưa sạch nước cản cũng thành nhà thơ, ra tập này tập nọ treo bàn thờ. Lắm kẻ
quen thói chôm chĩa xào nặn đẻ ra công trình dỏm cũng huênh hoang là nhà nghiên
cứu. Lắm kẻ lăng xăng vô tích sự phút chốc thành chiến sĩ thi đua, điển hình
này, ưu tú nọ…
- Mấy tay này
mới xứng mặt anh hùng.- U, Gáo đế vào.
Dừa Nước hức
một cái:
- Hùng hiếc gì ba
đứa cà chớn.
Mù U, Cây Gáo
đồng thanh:
- Thì nội
chuyện “dờ ốt” dám lên mặt thầy, “ngờ u” mà dám dán mác thông thái, tài nghệ
thua đứa tay ngang mà dám chỉ huy dân lành nghề, món nào cũng chỉ chọc,
nhảy lồm chồm thế mà phóc một cái chồm hỗm trên đầu trên cổ thiên hạ đủ thấy
gan cùng mình, gan trời!
Dừa Nước gật
gù tán dương:
- Ấy ấy, đâu
phải chỉ gan trời mà gan cậu ông trời, gan cóc tía!
3/2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét