TIỂU HÙNG TINH
Ảnh internet
Sáu
Lục Lăng tỏ vẻ đăm chiêu:
- Nghe đâu xưa quan
niệm học để làm người, học dăm ba chữ để làm người do vậy người ta coi trọng
cái chữ. Sách vở chữ nghĩa là của thánh hiển, phải để nơi trang trọng đầu
giường đầu tủ, ngay cả để trên bàn thờ, không tùy tiện quăng bỏ hoặc để vào nơi
uế tạp. Thậm chí còn tắm gội trai giới
cho thanh khiết để đọc sách. Sĩ tử xưa gắn bó với sách vở, học làm người trước,
được mới nghĩ đến chuyện học để làm quan làm thầy nên càng quý trọng sách vở
chữ nghĩa.
Ba Tam Giác ngắt
ngang:
- Nhưng ông kể chuyện đó để làm gì?
- Để buồn cho
những ngón quái chiêu trong học thi thời
nay. Người đi thi lận theo một mớ tài liệu giấu vào cạp quần, ém dưới bàn thối.
Có kẻ vừa nhận đề xong đã than đau bụng xin đi ngoài rồi chui vào nhà xí lôi
bọc tài liệu ra mà chép, mà ngấu nghiến tham khảo… Bài thi có mùi. Người đi thi
gọi là sĩ tử, những kẻ thi thố kiểu này
thì gọi là gì?
Ba Tam Giác hừm một
cái:
- Phải gọi là “xí
tử” đồng thời đề nghị ghi vào bằng những
“xí tử”này thêm chữ toa-lét hoặc đúp-vê-xê (WC) để phân biệt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét